Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 19:




Cảnh xuân sắc tràn ngập khắp trong phòng không hề che giấu.
Phó Hàn Sanh bắn tinh xong, lại ôm người trong lòng quay lại giường, côn th*t dưới háng tuy chỉ còn hơi cứng nhưng vẫn nóng rực và to lớn vô cùng, nhét trong âm đ*o cô không chịu rút ra, hắn rất thích cảm giác dương v*t mình chôn sâu trong người Mộ Diên, xoắn xít thành một thể, giống như trong khoảnh khắc này, hai người đã gắn bó không thể tách rời, hoa huy*t Mộ Diên cũng nồng nhiệt chào đón hắn.
Hắn vén sợi tóc ướt đẫm của Mộ Diên ra phía sau tai, thưởng thức khuôn mặt nhìn nghiêng xinh xắn của cô, lại lưu luyến hôn hôn lên hai má ửng hồng của cô.
Mộ Diên nhíu mày nhắm mắt, vẫn còn hít thở dồn dập, một hồi hoan ái kịch liệt điên cuồng như vậy đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô, tuy dư vị ấm áp chưa tan, nhưng lý trí đã lặng yên quay lại.
Hôm nay xem như cô đã chứng kiến sự xảo trá đa mưu của Phó Hàn Sanh là như thế nào, hổ thẹn tức giận cũng đột nhiên dâng trào trong lòng, hoà lẫn với cả cảm giác cắn rứt lương tâm.
“Cậu ba, cậu mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là cậu có cách gì?” Mộ Diên vẫn nhắm mắt, uể oải thấp giọng hỏi: “Quân tử nhất ngôn, một lời đã nói bốn con ngựa cũng không đuổi theo được, cậu đừng lừa gạt tôi!”
Phó Hàn Sanh nhìn bộ dạng quyến rũ yêu kiều của Mộ Diên ở dưới người mình, bỗng nhiên ánh mắt trở nên sâu thẳm, gật đầu, cúi người nói nhỏ với cô một câu.
Đôi mắt hạnh long lanh của Mộ Diên bất chợt trừng to, nghe xong phương pháp của hắn, lặp lại một cách khó tin: “Giao hoan vào lúc tới tháng, như vậy chẳng phải sẽ rất đau hay sao?”
“Không đâu,” Phó Hàn Sanh cất giọng vừa ôn hòa vừa nghiêm túc: “Nếu em không tin, thì hôm đó chúng ta thử trước một lần?”
Hôm nay cô là thân bất do kỷ, nhưng loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể dây dưa thêm nữa, cũng không được tơ tưởng gì.
“Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Phó Hàn Sanh bất mãn thấy cô thất thần như đang đi vào một cõi thần tiên nào khác, liền khẽ cắn lên đầu v* tinh xảo của cô một cái, Mộ Diên hờn dỗi kêu lên: “Đau, cậu ba đừng cắn mà...”
Sau đó cô liền đẩy vòm ngực tinh tráng của hắn ra: “Mau đi ra đi.” Trong lúc nói chuyện, dương v*t hắn lại âm thầm cứng lên, căng trướng lấp đầy bên trong tiểu huyệt đã sưng đỏ của cô.
“Cho em nghỉ ngơi một lát, chút nữa mới vào vậy...” Phó Hàn Sanh khẽ cắn lên thái dương cô, Mộ Diên quá thơm quá ngọt, giống như sữa dê Giang Nam, là loại nước chảy tí tách thơm lành kia.
Dứt lời hắn lại giơ tay thăm dò, sờ soạng chỗ hai người giao hợp, cảm giác dinh dính, nhớm nháp, toàn bộ đều là hỗn hợp xuân thủy và tinh dịch, hắn hài lòng phát ra tiếng cười khẽ.
“Không được.” Mộ Diên khuôn mặt đỏ hồng, mím môi: “Cậu ba, sau hôm nay thì cũng đừng đến tìm tôi nữa, tôi cũng không cần cậu chịu trách nhiệm.”
Phó Hàn Sanh hừ lạnh một tiếng, rời khỏi hoa huy*t cô, vật thể hình trụ gây tắc nghẽn vừa rút ra, chất lỏng đặc sệt cũng theo đó mà tuôn xối xả, Mộ Diên thở dốc, cúi mắt đã trông thấy cửa huyệt mình bị cắm thành hình dạng một cái miệng nhỏ, hai chân trong chốc lát còn chưa khép lại được.
Phó Hàn Sanh nhìn chằm chằm bộ dạng kiều diễm xấu hổ của cô, lại nhịn không được muốn hôn, hắn lập tức thực hiện, đè Mộ Diên lên trên gối đầu mà dây dưa môi lưỡi.
Lục Võ kinh hồn táng đảm, gõ gõ cửa phòng: “Cậu ba, cậu năm đến đưa tổ yến cho cậu, bây giờ đang chờ ở phòng sách." Dứt lời, liền đứng áp sát người vào cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Quả nhiên là tới sớm tới muộn không bằng tới đúng lúc, cả người Mộ Diên đều cứng đờ, đôi môi cũng vì hoảng hốt mà trở nên trắng bệch.
Đúng là lá gan chuột nhắt...
“Sao lại phải sợ đến như vậy, cứ như là chúng ta đang thông dâm ấy?” Phó Hàn Sanh khẽ liếm lên khoé miệng cô, ôn hoà cười nhạt.
Mộ Diên xoa khóe miệng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hết sức âu lo, bàn tay túm chặt lấy drap trải giường, dúi đầu chăn đệm: “Cậu mau đi đi, đừng để người khác chờ.”
Phó Hàn Sanh khuôn mặt đanh lại, mặc áo dài vạt bằng, mang giày xuống giường, đi đến phòng tắm vốc một chút nước lạnh rửa mặt, sau đó lại dặn dò Lục Võ bảo người hầu đưa nước ấm đến, một lúc sau mới bình thản bước ra ngoài.
Công quán có bồn tắm bằng sứ trắng, bọn người hầu đổ đầy nước ấm bên trong, sau đó đỡ lấy Mộ Diên vào trong tắm rửa.
Từ cửa sổ thông gió của phòng tắm nhìn ra ngoài, chỉ có thể trông thấy táng cây đầy hoa của gốc bạch lan trong sân, mùi hương thơm ngát.
Người Hầu vừa mới đưa đến một bộ sườn xám rất vừa người, là gấm Tứ Xuyên thêu hoa dâm bụt màu đỏ tía, nút bọc là trân châu Hải Nam, đường chỉ chắc chắn là hiệu may nổi tiếng Tô Châu, không thể không nói, thẫm mỹ của Phó Hàn Sanh rất độc đáo.
Phó Tuân chờ ở trong phòng khách suốt một nửa nén hương, còn đang đọc Hồng Lâu Mộng, thì đã nghe thấy có tiếng người gọi mình ở phía sau.
“Hồng Lâu Mộng là sách dành cho đàn bà con gái, em là đàn ông con trai tốt nhất nên đọc nhiều loại sách bình luận thời cuộc thì tốt hơn.”
Phó tam gia đi đến trước cái ghế gỗ mun khắc hoa, ngồi xuống, mặc một chiếc áo dài màu lam vạt bằng, bên ngoài là một chiếc áo khoác không tay thêu tiên hạc, kỹ thuật thêu cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, sống động như thật.
“Sách của Trịnh Quan Ứng nói nhiều về thể chế chính trị hiện hành, phỏng theo pháp luật phương Tây, em là người chưa bao giờ ra nước ngoài, đương nhiên là có đọc cũng không hiểu.” Phó Tuân nói xong lại thản nhiên uống một hớp trà, buông quyển Hồng Lâu Mộng trong tay ra, giọng điệu vui vẻ nói với Phó Hàn Sanh: “Còn anh đấy, Chẳng phải anh ba đã hứa sẽ sớm đưa chị dâu về ra mắt hay sao? Bà nội ngày nào cũng lèm bèm bên tai em, bà cũng không dám mong anh có thể cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối nữa, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau là được.”
Lúc trước, Phó Hàn Sanh cũng từng bị người nhà thúc giục chuyện kết hôn, chính là với cô ba nhà họ Triệu vừa mới đi du học về, hoặc là cô cả nhà họ Chu ở đối diện, ngay cả cô giáo dạy tiếng nước ngoài ở trường học là Trân Ni cũng đã từng được bà cụ Phó nhắc tới mấy lần.
Còn nhớ có một lần bà đã từng áp bức đến nỗi, nói rằng sẽ trực tiếp nhét người vào trong phòng Phó Hàn Sanh, bảo rằng khi gạo đã nấu thành cơm, thì mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng.
Chỉ tiếc Phó Hàn Sanh tuy rằng tính tình giống ông nội nhất trong số đám con cháu, nhưng lại không di truyền sự phong lưu của ông ấy, sau khi chứng kiến nhiều chuyện yêu hận tình thù trên đời, liền nhất mực khăng khăng phải có tình yêu thì mới cưới, lần đó bà cụ Phó đã rất tức giận, Phó Hàn Sanh trực tiếp dứt khoát, nếu mọi người còn ép buộc hắn, thì hắn sẽ ở vậy cả đời, dù sao hắn đã quen cô độc, cũng không quá khác biệt.
Phó Hàn Sanh vuốt cổ tay áo, che khuất một chút vết đỏ còn để lại, đây là do lúc Mộ Diên triền miên trong tính ái đã cào hắn, nghĩ tới bộ dạng quyến rũ đê mê kia của cô, hắn lại nhịn không được mà cười khẽ: “Một thời gian ngắn nữa thôi, chị dâu của em rất e thẹn, anh sợ cô ấy hốt hoảng.”
Dứt lời lại nghĩ tới một chuyện: “Nhà ta ở kinh thành có một cửa tiệm bán tranh, là do anh cả hợp tác với người ta mở ra lúc còn trẻ, nhưng bây giờ thân thể mập béo, đi lại khó khăn, cho nên mới bảo anh hỏi em có muốn đi thay anh cả hay không?”
Phó Tuân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhà họ Phó ở Thượng Hải được xem là gia đình giàu có, trước khi ba của bọn họ qua đời, vẫn lấy kinh doanh làm chủ, anh cả và anh ba đều đi theo truyền thống của tổ tiên, một người quản lý về kinh doanh tơ lụa ở phía Bắc, một nơi quản lý giao dịch thuốc và nguyên liệu chế thuốc ở phương Nam, Phó Tuân bởi vì thân thể yếu đuối cho nên từ nhỏ đã không tham gia vào những công việc này, bây giờ xem như là một cơ hội tốt, nếu không vì bản thân mình thì cũng phải khiến cho Mộ Diên sau khi gả vào nhà còn có thể ngẩng đầu làm người, chứ không phải là trò cười cho kẻ khác.
Mặt trời bắt đầu lặn dần, hoàng hôn mờ ảo.
Sau khi tiễn Phó Tuân về, người hầu lại đưa huyết yến đến nhà bếp mà chưng, thêm vào một ít long nhãn và táo đỏ ngon lành, trên bề mặt còn rắc thêm ba bốn quả hạnh khô.
“Mang lên lầu cho cô Mộ Diên dùng đi, à, lấy thêm một ít sữa đậu nành và bánh bao gạch cua nữa.” Đã suốt cả một ngày, có lẽ cô đã rất đói, Mộ Diên là một cô bé tham ăn, một chung tổ yến làm sao mà đủ bỏ bụng.
Nha hoàn sửng sốt, ấp úng một lúc cũng không nói được lời nào, Lục Võ tinh mắt, vội đi lên trước: “Cậu ba, cô Mộ Diên nói mình muốn đến trường đi học, nếu không sẽ bị thầy giáo bắt phạt, con thấy cô ấy đáng thương, cho nên đã...”
Phó Hàn Sanh nhíu mày, liếc mắt nhìn Lục Võ: “Hôm nay trường học được nghỉ, thầy giáo đều đã ở nhà ngon giấc, là thần thánh phương nào dám bắt cô ấy chép phạt?”
“Ơ, nếu vậy để con lập tức đi tìm cô ấy quay về?” Lục Võ thần than chuyện lớn không tốt, rồi cất bước dự định đi ra ngoài.
Sắc trời mờ nhạt, chỉ một lát nữa thôi là sập tối.
“Thôi, tùy cô ấy vậy.” Phó Hàn Sanh gọi cậu ta lại, sau đó nhận lấy chung tổ yến trong tay người hầu, dù sao đi nữa cũng không thể quá bức ép...
Cháo phải nấu lâu mới có thể nhừ, củi lửa cũng không nên quá lớn.
Sau tiết Cốc Vũ chính là Lập Hạ, mặt trời càng lúc càng oi ả, các nam sinh trong trường học đều đã thay áo kiểu Tây Dương, các cô gái cũng chỉ mặc đồng phục học sinh ngắn bảy tấc màu xanh nước biển, trong trẻo và gọn gàng.
Mộ Diên thắt hai cái bím tóc, khung xương nhỏ nhắn, mặc gì cũng đẹp, hôm nay trong lòng cô cuối cùng cũng đã thanh thản, lần trước sau khi mây mưa với cậu ba Phó, bị bắn vào trong vô số tinh dịch, khi về đến nhà cởi quần tam giác nhỏ ra, phần giữa đáy vẫn còn dính rất nhiều chất nhầy trắng đục, cô sợ hãi đến mức vội vàng tắm rửa, sốt ruột lo lắng suốt cả một tháng trời, sợ mình sẽ mang thai, cô Trân Ni thỉnh thoảng cũng có dạy các học sinh nữ vệ sinh thân thể, nói rằng đàn ông có thể khiến phụ nữ mang thai, chính là nhờ chất dịch này.
Hôm nay cuối cùng quỳ thủy cũng đến, Mộ Diên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô tư nhà họ Phó mặc một bộ váy mới kiểu Tây Dương, viền đăng ten trắng, một tháng không gặp, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh đã nhọn hơn rất nhiều, ánh mắt giảm đi sự hoạt bát thường này, ngồi im một chỗ dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Kiều Ngọc, một tháng không gặp sao lại gầy đi như vậy, có phải giấu tôi giảm béo hay không?” Mộ Diên nhấp môi, đi tới giữ lấy cô ta, cổ tay cũng đã gầy đi trông thấy, chỉ một vòng ngón đã có thể cầm trọn.
Tên thật của cô tư nhà họ Phó là Kiều Ngọc, cùng trang lứa với Phó Tuân và Mộ Diên, ngày thường rảnh rỗi cũng hay tìm cô, trò chuyện tán gẫu.
“Một chốc một lát không thể kể rõ hết với cô được, A Diên, tôi mời cô uống trà chiều, nghe nói đầu phố đông một cửa hàng mới mở, bán bánh tart trứng, cà phê, bánh mì sừng trâu, tôi đã thèm thuồng rất lâu rồi.” Cô tư lại mỉm cười, trốn khỏi ánh mắt của thầy giáo, kéo Mộ Diên lẻn ra khỏi trường.
Trên xe điện treo rất nhiều chuông kêu leng keng và dây đèn chớp tắt phức tạp, có hạt dẻ rang, bắp nổ thơm ngọt, mùi hương lan tỏa khắp nơi, người bán hàng rong còn đang cất tiếng rao hải sản xiên que, bánh bạch tuộc giòn, và cả những món hầm ngon lành hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.