Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 20:




Quán cafe kia tọa lạc ở một vị trí rất tốt, dưới lầu chính là con đường Nam Kinh ngựa xe như nước, trước quán là những người nước ngoài mặc đồ vest, các công tử con nhà phú thương mặc áo dài vạt bằng, cùng với các tiểu thư hậu duệ quý tộc đi qua đi lại.
Những chỗ như thế này thường không có học sinh lui tới, Mộ Diên vừa bước vào đã cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người xung quanh nhìn mình.
Cô tư nhà họ Phó chọn một bàn riêng, nhìn ngắm thực đơn rồi chọn bánh tart trứng sữa bò, sau đó quay đầu lại hỏi Mộ Diên có muốn ăn không?
Thực đơn rất đơn giản, không có nhiều món ăn, Mộ Diên bị hấp dẫn bởi dòng chữ tiếng Anh Cappuccino, vì thế đã gọi một ly và bánh tart trứng giống với cô tư nhà họ Phó.
Bây giờ đang là giữa mùa hạ, mấy con ve sầu kêu inh ỏi trên đầu cành bạch quả, một người bán hàng rong bực bội nhặt lấy một hòn đá ném lên trên chạc cây.
Cô tư liếc nhìn qua cửa kính, hai tay chống lên má thở dài một tiếng, “Tôi rất ghét mùa hè, qua khỏi mùa hè này cô sẽ không còn gặp tôi nữa đâu, A Diên cô sẽ nhớ tôi chứ?”
Ánh mặt trời tháng năm nhuộm hai bím tóc của Mộ Diên từ đen sang vàng, Phó Kiều Ngọc luôn cảm thấy cô không hề giống với người Thượng Hải bản xứ, mà cực kỳ giống với một quả vải vừa mới lột vỏ, mịn màng, non nớt và căng mọng, lại còn hết sức ngọt ngào, những khi không nói lại giống như cơn mưa bụi, mang tới cảm giác của nỗi buồn ly biệt, khiến lòng người man mát.
“Sao lại không gặp nữa, cô tư sắp đi du học à?” Mộ Diên nghiêm túc suy nghĩ, nhà họ Phó thật là giàu có.
“Tôi chỉ là do bà nhỏ sinh ra, làm sao có thể đi du học được, cho dù bà nội có đồng ý, thì bà lớn nhất định cũng sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.”
Bánh tart trứng đã được dọn lên, cô tư dùng cái muỗng bạc chọc chọc vào giữa miếng bánh tart trứng, nhếch miệng: “Tôi phải đi lấy chồng, người đó là người Bắc Kinh, nghe nói gia đình kinh doanh buôn bán với nước ngoài, con người cũng coi như trung hậu kiên định, lúc trước gia đình nhà bọn họ đã có hôn ước với nhà họ Phó, nhưng nhà họ Phó đời này chỉ có một mình tôi là con gái.”
Mộ Diên cắn một miếng bánh tart trứng, trong miệng là mùi sữa ngào ngạt, ngước mắt hỏi: “Vậy cô có thích người đó không?”
Phó Kiều Ngọc giống như vừa nghe được một câu chuyện hết sức buồn cười, phì ra một tiếng: “A Diên, tôi còn chưa gặp người đó, thì làm sao mà thích được?”
Ly Cappuccino bốc mùi thơm nồng, Mộ Diên chu môi dự định nói thêm điều gì thì đã bị Phó Kiều Ngọc ngăn lại, cô ta nắm lấy cổ tay cô, lay lay: “Em Tuân đối xử với cô có tốt không?”
“À rất tốt...” Mộ Diên ngập ngừng, nhưng bây giờ cô không còn là xử nữ, không biết Phó Tuân có chê bai cô hay không...
Bỏ đi, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng làm sao có thể biết được trong lòng nghĩ gì, tất nhiên là không ai có thể chấp nhận được chuyện vợ của mình không toàn vẹn.
“Đối xử tốt là được rồi, có câu thà làm thiếp nhà giàu còn hơn làm vợ kẻ nghèo, nhưng A Diên cũng đừng quá tự ti, tôi cũng là do bà nhỏ trong nhà sinh ra, mẹ tôi thấy tôi phải gả đi xa thì rất phiền muộn, cũng đã từng phản đối nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo lệnh của bà lớn mà thôi, cô đừng thấy tôi được ăn sung mặc sướng, thật ra ngay cả họ thật của mẹ là gì tôi cũng không được biết.”
Phó Kiều Ngọc cũng không biết vì sao mình lại nói nhiều với Mộ Diên như vậy, có lẽ cảm thấy dung mạo cô xinh đẹp, tính tình đơn thuần, bây giờ thời buổi loạn lạc, hồng nhan truân chuyên, cô luôn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Mộ Diên một chút, vào cửa hào môn sâu như biển, Phó gia là gia đình giàu có mấy trăm năm, tất cả đều là ma quỷ, chỉ cần chạm vào một con nhất định sẽ không còn xương cốt.
Ánh đèn thủy tinh chiếu vào một nửa khuôn mặt Phó Kiều Ngọc hiện ra nét tiều tụy rõ rệt, Mộ Diên chợt nhớ tới một bài báo trên tờ tuần san Phiếm Hoàng, cuộc sống giống như một tấm áo choàng hoa lệ, nhưng bên trong thì đầy chấy rận.
“Cũng không có cách nào, nếu là như vậy thì đừng gả nữa.” Mộ Diên có chút suy tư, vắt óc nghĩ cách chạy trốn.
Phó Kiều Ngọc có hơi bất ngờ, cũng không hiểu vì sao Mộ Diên bề ngoài có vẻ khôn khéo, mà tâm tư lại đơn thuần như vậy, liền kéo lấy ngón tay cô cười chua chát: “Nếu có thể bỏ trốn thì tôi đã làm từ lâu rồi, tôi vẫn còn mẹ của mình, bà ấy cũng đã hơn năm mươi, tôi đi thì vui sướng rồi, nhưng bà ấy ở lại nhà họ Phó thì làm sao có thể sống được, thời gian này cứ chiến tranh liên miên, cũng không biết phải đi đâu mới có thể yên ổn được?”
Gió mùa hè mang theo hơi nóng, cuốn tấm rèm tung bay, cô tư ngại ngùng lau khóe mắt, cười than thở rằng gió hôm nay thật là nóng, nước mắt còn chưa kịp rơi thì đã khô mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.