Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 29:




Mộ Diên nhìn thoáng qua, cô cảm thấy có lẽ Phó Tuân được di truyền đôi mắt đào hoa của bà lớn, cho nên mới đẹp đến như vậy.
Cô đi tới mấy bước nghênh đón, bà lớn nhìn chằm chằm Mộ Diên từ trên xuống dưới, sau đó lại thân thiết kéo cổ tay cô, cười nói: “Vốn là bà nội muốn mời cô ăn tiệc buổi trưa, nhưng đám người hầu kia không nên thân, đi mời hai lần đều không gặp cô, bây giờ tiệc tối vẫn còn chưa đến giờ khai yến, bà nội lại uống say ngủ mất rồi, cô nói chuyện với tôi một lát có được không?”
Mộ Diên ngoan ngoãn vái chào, nhẹ nhàng nói được, bà lớn đỡ cô dậy, lại kéo cô ngồi xuống chỗ bên cạnh mình: “Anh Tuân nhà này bảo rằng cô rất xinh đẹp, lần trước sinh nhật nó, tôi cũng chỉ mới nhìn thoáng qua, còn chưa trông thấy rõ ràng, hôm nay nhìn kỹ lại quả thật là một mỹ nhân!”
Mộ Diên nhấp môi, mở miệng xin lỗi: “Lần trước còn chưa ra mắt bà lớn, là sơ sót của tôi, xin bà đừng trách”.
Bà lớn cười xòa, lại nói: “Không sao, lúc ông Phó còn sống, gia đình cũng không quá nghiêm khắc như vậy, cô không cần phải để trong lòng”. Mộ Diên cũng không nói nữa, chỉ lễ phép trả lời: “Cảm ơn sự quan tâm của bà lớn!”
Thấy Mộ Diên mảnh khảnh xinh xắn, giống như tơ liễu trước gió, bà lớn ho nhẹ một tiếng cho người hầu lui ra ngoài, sau đó kéo lấy tay Mộ Diên, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, cười hỏi: “Sao lại gầy yếu như vậy, trong nhà có đối xử với cô tốt không?”.
Dáng người Mộ Diên đã khá gầy, khuôn mặt cũng không có thịt thừa, tuy rằng thím đối xử với cô rất tốt, ăn mặc ngủ nghỉ cô chưa từng bị bạc đãi, chỉ là không thể xa hoa lãng phí, sự giản dị mảnh mai của cô tất nhiên không thể so sánh với đám tiểu thư nhà giàu kén ăn được.
“Từ lúc tôi biết nhận thức thì cha mẹ đã qua đời, bây giờ đang sống với một người thím, thím ấy đối xử với tôi rất tốt”. Mộ Diên không muốn nhắc đến, miệng lưỡi khô khốc.
Người hầu đặt một hộp thức ăn lên trên bàn Mộ Diên, chính là mứt hoa quả bốn vị mà lúc nãy cô đã nhìn thấy, chỉ là bạch quả và anh đào thì không còn, nhưng quả điều và hạch đào thì nhiều hơn một ít, những người chưa từng trông thấy nhất định sẽ rất biết ơn, chỉ là Mộ Diên lúc còn nhỏ đã rất thích ăn những món này, lại thêm vào có một chút vụn dưới khay, vừa nhìn đã biết đây là thứ người ta ăn thừa lại, vừa được châm thêm vào.
Mộ Diên đưa mắt nhìn xuống đất, khóe miệng mỉm cười, che giấu cảm xúc, lúc này người hầu lại dâng lên một chén trà.
Bà lớn đẩy hộp mứt hoa quả đến trước mặt cô, bảo cô lấy ăn trước, sau đó lại thở dài một tiếng, tỏ ra bất đắc dĩ: “Hôm nay gặp được cô, tôi mới nhận ra năm tháng vô tình đến mức nào, nhớ lại hai ba mươi năm trước, tôi cũng cỡ tuổi cô bây giờ, gia đình làm quan nhiều đời, gả cho người mình thích, cái bụng cũng rất biết tranh đấu sinh được hai đứa con, đáng tiếc cậu hai chết sớm, bây giờ chỉ còn một mình cậu năm, thật không gạt cô, tôi vốn dĩ không phải là bà lớn chính thức ngay từ đầu, lúc đó ông Phó thương tôi, mới thương lượng với bà cụ nâng tôi lên làm vợ lớn thôi”.
Mộ Diên thấy trong mắt bà ta mơ màng, nhìn chằm chằm qua song một lúc lâu, giống như đang nhìn thấy khoảng thời gian ngày mình còn trẻ trôi qua ngoài cửa sổ.
Nhấp một hớp trà, Mộ Diên chậm rãi nói: “Có một vài chuyện là do phần số, có lẽ vị trí kia, vốn là nên thuộc về bà”.
Mộ Diên hiếm khi lựa lời mà nói theo ý người khác, nhưng lần này bà ta lại là mẹ ruột của Phó Tuân.
Có vẻ bà lớn thích nghe những lời này, sau khi dùng khăn tay xoa xoa một lúc, lại đặt lên trên bàn, quay trở lại câu chuyện: “Tôi cũng rất thích cô, người xinh đẹp lại thông minh, chỉ là… Nếu cô thật lòng với Phó Tuân thì phải chịu thiệt một chút”.
Mộ Diên cầm khăn lau miệng, nghĩ đến những lời Kiều Ngọc đã nói, trong lòng cũng có sự phỏng đoán, cho nên giọng điệu rất bình tĩnh: “Bà lớn cứ nói thẳng”.
Bà lớn hơi khựng lại, cảm thấy cô gái nhỏ này thật là thông minh, liền chậm rãi nói ra yêu cầu của mình: “Bà nội cũng đã nói với tôi về chuyện hôn sự của cô và cậu Tuân, chỉ là sức khỏe nó không tốt, vì vậy đến bây giờ mới có thể giao sản nghiệp ở phía bắc cho nó, nhưng cậu Tuân sáng dạ, vì thế cũng coi như có chút thành tựu, đã biết hô mưa gọi gió, ở kinh thành có một tiểu thư họ Dương, con nhà danh giá, từ khi còn nhỏ đã rất thích cậu Tuân chúng tôi, diện mạo cũng không kém, coi như thanh mai trúc mã, vốn tôi cũng không đồng ý, dù sao cũng là cô tới trước, nhưng mà tất cả mọi công việc kinh doanh của nhà họ Phó chúng tôi đều do cậu Hàn Sanh coi sóc, gần đây nó lại rất thân mật với người nước ngoài, nếu để mặc cho cậu Hàn Sanh làm, thì cái nhà này nhất định sẽ bị cậu ta nuốt chửng!”
Bà lớn càng nói thì càng kích động, cuối cùng cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Mộ Diên có chút thất thần, nghe thấy câu nói cuối cùng mới nhẹ nhàng trả lời: “Phó Tuân không màng danh lợi, trong lòng đã có chí hướng riêng, nhưng không phải là làm kinh doanh, hơn nữa tam gia cũng là người của nhà họ Phó, vì sao bà lớn phải nói như vậy?”.
Khuôn mặt bà lớn đỏ rần, cười hằn hộc nói: “Cô Mộ đây tuổi còn nhỏ, còn chưa từng trải qua chuyện gì, lúc tôi còn làm thiếp cho người ta, mẹ ruột Phó Hàn Sanh mới là bà lớn chính thức, đã gây ra cho tôi không ít khó khăn, kết thù sông núi, nếu không phải đột nhiên xảy ra một trận ôn dịch, có lẽ cô Mộ đã không còn được nhìn thấy tôi và Phó Tuân hôm nay rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.