Mười dặm tô giới có rất đông người nước ngoài sinh sống, dòng người xô bồ ồn ã.
Cô gái kia đi xuyên qua dòng xe, bước từng bước ngắn nhỏ đi đến trước mặt Mộ Diên, đôi chân nhỏ như được bó xương, dáng người mảnh khảnh như liễu, vòng eo thon thả khoé môi cười dịu dàng rất đúng lúc: “Anh Ba, đã lâu không gặp.”
Phó Hàn Sanh gật đầu chào xã giao, rồi lại chuyển ánh mắt, ôm lấy Mộ Diên, giới thiệu: “Đây là vợ thứ của cậu Tuân, tên tục là Tống Vãn Ninh, Vãn Ninh, đây là cô Mộ.”
Cái gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng điều mà Mộ Diên không thể tưởng tượng được lại có phần khó chịu, chính là Phó Tuân lại nạp thiếp, cô đã cho rằng người giống như cậu Tuân chắc chắn là toàn tâm toàn ý đối xử tốt với vợ mới phải.
“Xin chào cô Tống, đây là vé xem phim cô đánh rơi, nhìn xem có bị giẫm hỏng rồi không...” Mộ Diên phủi bụi trên tấm vé rồi đưa cho cô ta.
Thân thể Tống Vãn Ninh cứng đờ một lúc mới có phản ứng, cô ta mỉm cười tiếp nhận, bên trên đã có hai ba dấu giày: “Không sao, tôi đi mua một tấm vé khác vậy,” ngẫm nghĩ một chút lại nói: “Nhà em đi mua nước quả quýt và bánh gato, anh ba có muốn đợi anh ấy một lát không, cách đây mấy ngày, anh ấy cũng nói rằng có chuyện muốn thương lượng với anh đấy.”
Mộ Diên ngước mắt nhìn Phó Hàn Sanh, lại cúi đầu đưa mắt nhìn xuống mà không nói, Phó Hàn Sanh buông tay ôm vai cô ra, lại dùng bàn tay đan mười ngón vào tay cô, lơ đãng nói: “Cũng được, trùng hợp tối hôm nay tôi cũng rảnh rỗi.”
Tống Vãn Ninh gật đầu, xoay người đi đến quầy mua một tấm vé khác.
Mộ Diên siết chặt khăn tay, thở dài, sự băn khoăn trong đáy lòng tan biến.
Bỗng nhiên lại nghe vị công tử ôn hoà nhã nhặn bên cạnh cười nhạt: “Vì sao anh có cảm thấy A Diên tối nay giống như muốn lao tới pháp trường thế nhỉ?”
Người này miệng mồm thật độc ác, Mộ Diên nâng bàn tay đan vào nhau của hai người lên, trả lại hắn một câu: “Có tam gia đi cùng em, thì có gì đáng sợ đâu, sông núi đều có thể vượt qua.”
“Cái này thì đúng. Mọi chuyện đều có anh lo liệu.” Phó Hàn Sanh nâng mười đầu ngón tay cô lên mà hôn, ánh mắt đối diện nhau, tràn đầy tình ý chỉ có hai người mới hiểu được.
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt Mộ Diên đã nóng rực lên.
Bóng đêm dần trở nên dày đặc, Đại Thế Giới càng thêm huyền ảo bởi ánh đèn neon lóng lánh.
Phó Tuân bảo tên sai vặt đẩy xe cho mình đi trước, đổi thành Tống Vãn Ninh đẩy hắn, nghe nói anh ba còn đang đợi, anh ta có chút vui mừng, xem ra anh ba vẫn nhớ tình xưa, đồng ý thương lượng với đứa em này.
Dưới ánh đèn đường và những tấm bảng hiệu lập lòe, tài tử giai nhân luôn có thể hấp dẫn ánh mắt người xem, Phó Tuân nhíu mày nhìn về phía xa xa, bên cạnh anh ba lại có thêm một cô gái giống với cô ấy, đây đã là người thứ mấy trong ba năm qua, anh ta cũng không nhớ rõ, liền đưa bàn tay lên vỗ vào xe lăn thúc giục, hỏi: “Đó là niềm vui mới của anh ba sao?”
Tống Vãn Ninh tất nhiên cũng có thể nhìn thấy cô ta thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Anh ba không có nói, nhưng nhìn ánh mắt thì có lẽ là lần này đã thực lòng với cô gái kia.”
Thật là hiếm thấy, Phó Tuân lại nhíu mày, trong lòng không biết vì sao lại có chút hoảng loạn, nhưng chuyện này là không thể nào, chẳng lẽ anh ba không qua được sự hối thúc của bà nội, cho nên mới tùy tiện tìm một người.
Ánh mắt càng lúc càng đến gần, Phó Tuân nắm chặt xe lăn, chờ khi thấy rõ mặt người, cùng với mười ngón tay đan vào nhau kia, trong lòng cảm xúc phức tạp, một câu cũng không thốt nên lời.
Phó Hàn Sanh thấy anh ta tới, vẫn là bộ dạng bệnh tật, hơi nhíu mày hỏi: “Thuốc của bác sĩ không có tác dụng gì sao, vì sao vẫn cứ yếu ớt như vậy, khí sắc cũng không tốt hơn.”
Phó Tuân đúng là sức khỏe không tốt bằng lúc trước, dưới mắt có quầng thâm, cách dùng cố tình mặc một chiếc áo dài màu đỏ thẫm, cũng không thể che giấu được vẻ bệnh tật.
Phó Tuân cười khổ lắc đầu, khóe mắt liếc nhìn sang chiếc cằm nhọn tinh xảo của Mộ Diên, đã không còn nét ngây thơ đơn thuần của trẻ con, mà thể hiện rõ sự yêu kiều quyến rũ, hoa nhài cũng không trắng bằng cô, có một câu nói rằng "hoa không nở trăm ngày, còn nàng thì hơn hẳn vạn hoa"...
“Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, bác sĩ nói thương tổn của em là từ nhỏ, có uống hay không thì cũng vậy thôi, anh ba, hôm nay em có chuyện muốn nhờ cậy, mấy hôm trước mẹ em có hỏi khi nào có thể về nhà tổ, bà ấy cũng đã hơn năm mươi, không thể chống đỡ tiếp.” Phó Tuân mở miệng một cách khó khăn, đại khái là bởi vì Mộ Diên ở đây, cho nên không tiện khẩn cầu.
Suất chiếu tiếp theo chuẩn bị mở màn, dòng người bắt đầu chen chúc vào trong rạp.
Phó Hàn Sanh không trả lời, chỉ kéo Mộ Diên bỏ đi, lúc đi ngang qua bên người liền vỗ vỗ cánh tay Phó Tuân, nhàn nhạt nói: “Chuyện này không cần phải gấp gáp, hôm nay trong lòng cậu Tuân em không an, đừng để trễ giờ vào xem phim.”
Phó Tuân cũng không giận, anh ta sớm đã chết lặng, bây giờ trên dưới nhà họ Phó đều do một tay Phó Hàn Sanh khống chế, anh ta không khác gì một con chó nhà có tang kéo dài hơi tàn, có oán trách cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng: “Nếu vậy không làm phiền anh ba nữa, Vãn Ninh, chúng ta vào trong thôi.”
Khi đi vào, Phó Tuân bỗng nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt Mộ Diên, cô khẽ gật đầu chào, không có điều gì thay đổi, cô vẫn chu đáo lễ nghĩa, chỉ là cố nhân đã ở trước mặt, ánh mắt đã chẳng còn như xưa.
Phó Tuân ngửa đầu nhắm mắt, bỗng dưng nhớ tới anh ba dường như chưa bao giờ được xem là may mắn, lúc còn nhỏ thì không được yêu thương, thiếu niên để tang mẹ, chỉ có thể nhẫn nhịn, Mộ Diên yêu anh ấy ở điểm nào...
“Cô Tống kia nhìn qua chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu, nhỏ như vậy mà đã đi làm thiếp.” Mộ Diên dựa vào vai Phó Hàn Sanh nhìn ra dòng người đi qua đi lại ngoài cửa sổ.
Phó Hàn Sanh ôm lấy cô, mân mê ngón tay cô, vừa trắng trẻo vừa mềm mại, lại có vẻ hơi xanh, lại đưa lên môi hôn môi, tiếng nói mờ ảo: “Đó là chuyện của người ta, không cần phải xen vào, lệnh của cha mẹ, lời mai mối, không thích cũng phải gả.”
Tam cương ngũ thường theo đường lối Khổng Tử đã ăn sâu vào xương cốt của dân chúng, tuy bây giờ đang thịnh hành cải tổ đổi mới, tôn trọng tự do yêu đương, nhưng vẫn có một bộ phận người không thoát khỏi sự trói buộc.
Mộ Diên bồi hồi, may mắn là thím của cô không cổ hủ như vậy, ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy khuôn mặt bình thản của Phó Hàn Sanh, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, mẹ ruột Phó Hàn Sanh nhất định là còn xinh đẹp hơn bà lớn bây giờ rất nhiều.
“Tam gia, mẹ của anh nhất định là một người rất đẹp.”
“Hửm? Sao lại nói như vậy?”
“Vì tam gia cũng có khuôn mặt rất xinh đẹp, may mắn là đàn ông đấy, nếu là phụ nữ, nhất định sẽ khiến tứ phương điên đảo.”
Phó Hàn Sanh cười không nói, nâng gò má cô lên hôn hôn, Mộ Diên ngửi được mùi hương dễ chịu trên người hắn, liền thè đầu lưỡi ra liếm môi mỏng của hắn, nụ hôn không thể dừng được nối tiếp theo sau, cô leo lên cổ Phó Hàn Sanh, hếch môi dựa vào khuỷu tay hắn mà môi lưỡi ra dây dưa, ngón tay vuốt ve bàn tay hắn, dần dần sờ đến một cái gì đó giống như ngọc lạnh lẽo, cô đưa mắt nhìn xuống, thì ra là chỗ ngón tay Phó Hàn Sanh có một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, trong suốt óng ánh, đúng là hàng tốt.
“Em thích cái này sao?” Phó Hàn Sanh dựa vào cô, thanh âm trầm thấp, không quá rõ ràng, nụ hôn sâu biến thành hôn phớt, trong không gian chỉ toàn là hơi thở của hai người quanh quẩn.
Mộ Diên còn có chút hổn hển, lắc đầu, nói cô chỉ cảm thấy đẹp.
“Vậy thì tặng cho em, các nhân vật nam trong kịch tuồng đều nói, hai người phải có vật đính ước với nhau, tuy rằng bây giờ không còn thịnh hành, nhưng người khác có, A Diên của anh cũng phải có.”
Phó Hàn Sanh tháo xuống, bỏ vào lòng bàn tay Mộ Diên, ngón tay không còn ngọc ban chỉ che đậy, vết sẹo sớm đã khép lại, chỉ là mất đi một khối.
“Tam gia, đây là bị chém đứt sao?” Mộ Diên vuốt, chỗ bị thương đã lõm vào, có lẽ lúc đó đã rất đau đớn, cô không khỏi thấy tim đập nhanh, nhớ tới những gì mà Lục Võ đã nói với cô rất lâu trước đây.
Các công tử tuổi còn trẻ, khí phách hăng hái luôn có chút cực đoan, Phó Hàn Sanh cũng không ngoại lệ, kết quả là sau khi chịu nhiều khổ sản mới biết được rằng bệnh của mình không phải là do ta không do trời.
Khung cảnh ngoài cửa sổ nhoáng lên, hắn ôm lấy eo Mộ Diên, nhìn cô không hề che giấu, bờ môi xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, gò má non mịn như quả vải vừa mới lột vỏ, cắn vào một cái nhất định ứa ra mật nước ngọt ngào.
Mộ Diên bị hắn nhìn cũng hết sức thoải mái, chỉ chỉ vào chỗ ngón tay hắn: “Tam gia là vết sẹo lành thì quên đau phải không.”
Phó Hàn Sanh mỉm cười, bàn tay trượt lên bộ ngực cô, hung hăng nhéo hai khối bánh bao tròn trịa săn chắc: “Gan quá nhỉ.”
Phụ nữ khôn không chấp nhặt với nam giới, Mộ Diên kêu ối một tiếng, đỏ mặt, vội vàng nhận sai xin lỗi, cánh tay ngó sen ôm lấy tấm lưng to rộng của hắn, nằm yên trong lòng ngực Phó Hàn Sanh, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
____________
Một chiếc xe hiệu The Nash dừng lại trước cửa công quán, Mộ Diên thích gọi nó là “Nạp Hứa”, chiếc xe màu đen hình dạng lịch sự tao nhã.
Những người đàn ông đi hiệu xe này thường là người rất có phong cách.
“Hàn Sanh, tối nay, Đông Dương kỹ quán, đi không?” Anh chàng Chu Tử Khâm miệng ngậm căn xì gà, cười hì hì bò ở cửa sổ xe bên cạnh thét to.
Bến Thượng Hải rất lớn, hạng người gì cũng có, thỉnh thoảng vẫn có thể gặp các cô gái bán hoa đứng ở đầu đường, mời chào khách làng chơi, từ Đông Dương xa xôi đến đây làm ăn cũng có, trước kia Mộ Diên đã từng trông thấy ở đường Nam Kinh, áo hoa rực rỡ, tươi cười liến thoắng, cũng xem như là loại hàng độc đáo.
Phó Hàn Sanh lạnh lùng liếc anh ta một cái, hắn dường như chưa bao giờ nói Mộ Diên là người điếc, trước kia hắn cũng không phát hiện Chu Tử Khâm lại to mồm như vậy.
Hắn đưa tay đè lên ấn đường, còn chưa kịp nói gì đã đón nhận nụ cười khẩy của Mộ Diên.
Có nghĩa là, tam gia thật là bảo đao chưa già, phong lưu hết sức, hiểu biết sâu rộng, đã dám đi thì chớ có trở về nữa.
“Người Nhật Bản thích đến những nơi đó, A Diên, anh chỉ đi bàn chuyện kinh doanh thôi.” Phó Hàn Sanh mở miệng, sâu kín bày tỏ bao nhiêu oan khuất.
Một thời gian nữa hắn có một lô thuốc Tây cần phải nhập về, sau khi Thượng Hải bị chiếm đóng, tuy rằng hải quan cửa khẩu vẫn là người Trung Quốc quản lý, nhưng trên thực tế người Nhật Bản đã sớm nhún tay, sắp xếp rất nhiều tai mắt.
“Tam gia lo lắng gì chứ, em có bảo anh không được đi bao giờ, tất nhiên em biết việc kinh doanh quan trọng, tam gia nhớ uống ít rượu thôi, khi trở về phải chú ý an toàn.” Mộ Diên cười cười, đôi mắt dịu dàng cất chứa lưỡi dao sắc bén, giết người trong vô hình.
Ngón tay Chu Tử Khâm kẹp điếu xì gà, cười ha hả, anh ta xem tuồng hay một cách thảnh thơi, Giang Viễn Cẩn cười anh ta ngây thơ, lật trang sách nói: “Tôi chỉ biết thế giới này có bốn thứ chua, táo chưa chín, quả sơn tra, dấm Sơn Tây và đàn bà, bây giờ còn có thêm một thứ nữa.”
Chu Tử Khâm phun khói, hết sức hào hứng nhìn anh ta: “Còn thứ gì?”
“Trai ế!”
“Giang Viễn Cẩn, hôm nay cậu ăn phân hả?”