Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 52:




Tên phía sau vừa nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian trá, vội vàng gật đầu, hai tên chậm rãi ngồi xuống, một tên không nỡ rút dương v*t ra khỏi âm đ*o Tống Vãn Ninh, vì thế lật người cô ta lại tại chỗ.
Tống Vãn Ninh quỳ hai chân xuống đất, cặp mông trắng nõn bị tên phía sau ra sức mà cắm vào.
Khuôn mặt đẫm nước mắt bị một tên khác kéo lên, bị ép mở đôi môi mỏng ra. Sau khi tên kia đột ngột nhét dương v*t tanh tưởi vào trong miệng cô ta, liền gấp gáp không chờ nổi bắt đầu thọc vào rút ra liên tục.
dương v*t thô to thình lình chui vào cổ họng Tống Vãn Ninh, khiến cô ta suýt chút nữa thì không thở nổi, khuôn mặt xinh đẹp phồng lên đến đỏ bừng, cô ta vội vàng dùng đầu lưỡi đẩy con quái vật khổng lồ xâm lấn kia ra ngoài.
Đầu lưỡi ấm áp xẹt qua thân gậy thô dài nóng rực, làm tên kia càng kích động run rẩy, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn rên rỉ: “A… mợ năm liếm dương v*t giỏi quá… ưm… cái miệng nhỏ này làm thoải mái quá… thằng thiếu gia què kia cũng biết dạy dỗ mợ thật đấy…”
Khoang miệng Tống Vãn Ninh non nớt mềm mại, ấm áp nhiều nước, tên kia cảm nhận được vòm họng tinh xảo mềm nhẵn cọ xát vào dương v*t mình, cảm giác sảng khoái này quả thực không có từ ngữ nào có thể hình dung, vì thế y đè đầu Tống Vãn Ninh lại, bắt chước động tác cắm huyệt bắt đầu thọc vào rút ra mãnh liệt trong khoang miệng Tống Vãn Ninh, nhìn dương v*t thô dài của mình ra vào trong miệng mợ năm, lại nghe giọng mũi ưm ưm hừ hừ của phụ nữ, động tác y cũng càng thêm cuồng loạn, y nhắm thẳng một bên vách họng, cứ thế đâm mạnh vào, vừa đắc ý nhéo bờ mông cong của Tống Vãn Ninh vừa ra vào, nói: “Thật sự dâm tiện!”
Ánh trăng hiu quạnh, quầng sáng lạnh lẽo, chiếu lên khuôn mặt Mộ Diên, càng trắng hơn chiếc mâm ngọc.
Cô hốt hoảng bước chân lui về phía sau vội vã, muốn bỏ trốn khỏi chỗ này, dưới gót giày màu nâu bỗng dưng kêu rắc một tiếng, là nhánh cây khô bị cô dẫm gãy tạo ra âm thanh, Trong đêm tối yên tĩnh bất thình lình khiến mọi thứ đều bị kinh động.
Mộ Diên hoảng sợ tim đập thùng thùng trong lồng ngực, cô không dám hô hấp, tay nắm chặt chiếc khăn thêu hoa, chỉ nghe thấy ba người phía sau núi giả bỗng chốc ngừng tiếng thở hổn hển, sau đó có tiếng đàn ông giận dữ rống lên.
“Ai đó?!”
Tống Vãn Ninh hừ lạnh, cô ta nhấc chân đá y một cái rồi dùng lời tàn nhẫn: “Mẹ kiếp! Còn không mau đi bắt người đó qua đây, hôm nay Phó tam gia về nhà đấy, nếu là kinh động anh ta, ngày mai chúng ta đừng hòng nhìn thấy ánh mặt trời!”
Thấy chuyện lớn không xong, Mộ Diên xoay người chạy vào trong bóng đêm đen thẫm, cô cũng không biết mình chạy đi đâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, cùng với tiếng mắng chửi của người đàn ông kia cũng càng ngày càng lớn.
“Mẹ! Bà nội nó! Bóng lưng kia chắc chắn là một con ả lẳng lơ, mày chạy về bên kia, xem nó trốn đi được đằng nào!” Một giọng nói ngang ngược thoi tục truyền từ sau cây liễu bên kia tới, Mộ Diên nhìn xuyên qua cành liễu rũ, thấy sườn mặt y có vết sẹo bị chém, rõ ràng chính là loại giang hồ liều mạng, sơn dã thôn phu cũng không đến mức như vậy.
Tên còn lại không có vết sẹo, cao gầy nhưng cũng gọi là rắn chắc, Mộ Diên dựa lưng vào thân cây phía sau, tay yếu ớt trói gà không chặt, gió đêm giống như những lưỡi dao nhỏ, những bông hoa xung quanh không hề biết lạnh, còn đang tỏa hương thơm ngát.
Tên kia đã tìm khắp một vòng sân, tiến bước chân nặng nề đã đến rất gần chỗ khóm liễu, Mộ Diên cố gắng bình tĩnh, nhặt lấy một nắm đá nhỏ ở dưới chân, lén lút bỏ vào trong eo lưng, phía sau là hồ sen du thuyền, bóng trăng nửa chìm xuống mặt hồ, ánh thành một mảnh sóng nước lóng lánh.
Gió đêm nhẹ vuốt ve cành liễu phơ phất, một ánh đèn pin mỏng manh xuyên khóm liễu chiếu tới, ngón tay thon dài nhấc tơ liễu loà xoà, trái tim Mộ Diên đã nhảy đến cổ họng, chờ khi nhìn rõ bộ áo dài màu lam sẫm, sợi tóc hơi xoăn và khuôn mặt ôn hòa dịu dàng của người kia, cô mới ném đống đá vụn xuống đất.
“Tam gia, thì ra là anh.” Mộ Diên dùng khăn tay che miệng nhẹ giọng gọi, thanh âm run rẩy, giống như nước tưới vào mặt hồ, ướt át nũng nịu.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh lạnh lùng hơi khựng lại, bước tới ôm lấy cô, vừa rồi thấy người hầu trở về một mình hắn đã biết chuyện không ổn, hỏi ra mới biết đèn pin bị mất điện, người hầu phải quay trở về thay đèn khác.
Tuy rằng lá gan của Mộ Diên cũng không nhỏ, nhưng cô gái kia có bệnh sợ bóng tối, Phó Hàn Sanh liền mặc quần áo rồi cầm đèn đi tìm, đến nơi thì nhìn thấy nhà xí không có một bóng người.
“Sao đột nhiên em lại chạy đến nơi hẻo lánh này, còn run rẩy như vậy, có phải sợ hãi vì lạc đường không?” bàn tay khô ráo của Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng vỗ về an ủi trên vai cô, giọng nói dịu dàng hiền hòa.
Con ngươi đen nhánh như mực, giống như bóng đêm sâu thẳm, Mộ Diên khẽ chu môi, đáy mắt có mấy phần do dự, muốn nói lại thôi, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy áo dài của hắn, chỉ có khuôn mặt vào lồng ngực hắn mà không trả lời.
Phó Hàn Sanh thấy nàng không muốn nói, cũng không ép buộc, chỉ hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, kéo lấy ngón tay cô đi ra khỏi khóm liễu.
Bên ngoài khóm liễu đã không còn tối tăm như vừa rồi, ánh trăng gieo rắc, mấy bông hoa sơn chi toả mùi hương thơm dịu dàng trong đêm yên tĩnh.
Lúc này một bụi cỏ trong vườn hoa có bóng người nhúc nhích, lén lút như những con mèo lang thang trong đêm vô tận.
Mộ Diên nắm chặt tay Phó Hàn Sanh, chỉ nhìn theo ánh mắt sâu thẳm của hắn vào một chỗ tối, nhẹ nhàng mở miệng: “Người nào ở kia?!”
Hai bóng người có chút do dự, cuối cùng vẫn là cười ngoác miệng đi ra khỏi vườn hoa.
Tên mặt sẹo và tên cao gầy, đều hết sức ân cần cung kính, không còn vẻ kiêu ngạo lúc nãy, cúi người chắp tay vái một cái: “Thưa cậu ba.”
Phó Hàn Sanh còn nhớ bọn họ, đây là hai đứa con của vú Triệu, người đã từng hầu hạ mẹ ruột của hắn, lúc còn nhỏ hắn cũng đã gặp bọn họ mấy lần, nhưng bây giờ đã không còn dáng vẻ thành thật đôn hậu năm xưa.
Không lâu trước đây nghe bà nội nói, dường như hai người này dám to gan cưỡng hiếp người hầu của nhà bếp, sau đó còn đánh cô gái kia đến tàn phế, bà cụ Phó muốn báo cảnh sát bắt người, nhưng vú Triệu dập đầu van xin, cuối cùng bạn họ đã cho người hầu kia một số tiền đi nơi khác an dưỡng, cũng ra lệnh cho hai anh em này phải đi giữ đất ở quê nhà.
Bây giờ không cần giữ đất mà lại về đây, Phó Hàn Sanh từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy cách xử lý của bà nội quá nhẹ nhàng, loại lưu manh khốn nạn này, chặt tay chặt chân cũng không quá đáng.
Tên có vết sẹo cười giả lả: “Lúc trước gặp mặt còn là lúc cậu ba đây mặc quần cộc cởi trần,” Sau đó y lại che cổ nói tiếp: “Vừa rồi không biết có mèo hoang ở đâu, cào cổ tôi bị thương, cho nên chúng tôi nhất định phải bắt được con súc sinh đó.”
Phó Hàn Sanh cười như không cười, quét mắt liếc hai người bọn họ một cái, vệt đỏ trên cổ y nhìn qua rất rõ ràng, hắn lạnh lùng nhìn hai người kia, nói: “Quản gia trong nhà đâu?”
__________
Đêm dài bỗng dưng được thắp sáng, ngọn đèn dầu rực rỡ, hiếm khi nhà họ Phó lại nhộn nhịp như vậy, người hầu và bà vú đã khoác áo ngoài vừa mới tỉnh ngủ, dưới mắt đều có quầng thâm, bà cụ Phó và Phó Hàn Sanh ngồi ghế chính vị, người hầu đặt ghế tơ vàng gỗ nam cho Mộ Diên ngồi bên cạnh Phó Hàn Sanh.
Lúc này cô đã có chút buồn ngủ, bèn uống một hớp trà giúp tinh thần tỉnh táo, trước mắt các bà các mợ các thúc bá cũng đều nửa mộng nửa tỉnh, người hầu và bà vú đi qua đi lại bưng nước rót trà cho bọn họ.
Tống Vãn Ninh mặt không cảm xúc nhận lấy trà mà người hầu đưa tới, súc súc miệng rồi phun vào chung trà, lúc lau khoé môi, vô tình bắt gặp ánh mắt của Lưu Đức, đánh rắn phải đánh vào chỗ bảy tấc, đó là tử huyệt của nó, Lưu Đức biết được toàn bộ chuyện dơ bẩn của cô ta, cũng chính là tử huyệt của cô ta, Tống Vãn Ninh hít sâu vào, đột nhiên có linh cảm xấu nhất từ khi sinh ra đến ngay, Lưu Đức kia có chết cũng phải kéo theo mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.