Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 54:




Tống Vãn Ninh hơi cụp mắt, dòng lệ chảy qua gương mặt trắng mịn, như hoa lê dính mưa, đôi mắt long lanh khiến bà cụ Phó nhìn qua cũng mủi lòng, bà vỗ vỗ cổ tay áo Phó Hàn Sanh, suy nghĩ cặn kẽ rồi nói: “Vãn Ninh dù thế nào cũng là người của em Tuân con, chờ Phó Tuân về bà sẽ báo cho nó việc này, đến lúc đó tùy nó định đoạt cũng không muộn.”
Nếu bà cụ Phó đã mở miệng, Phó Hàn Sanh cho dù không muốn, cũng chỉ có thể gật đầu từ bỏ, con người dù sao cũng phải nhớ ân nghĩa, bây giờ hắn đang ở nhà, mọi việc đều phải nể bà cụ Phó ba phần.
Mộ Diên túm khăn che miệng, nhịn không được ngáp một cái, lại không cẩn thận đối diện với khuôn mặt tươi cười hiền hòa của bà cụ Phó, vội vàng đứng dậy tạ lỗi.
Phó Hàn Sanh nhìn Mộ Diên trìu mến, lại nắm lấy ngón tay nhỏ dài tinh xảo của cô, ôn hòa giải thích: “Bà nội đừng trách, người này cả một đêm còn chưa được đặt lưng xuống giường, bây giờ buồn ngủ cũng là bình thường.”
Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi chuyện là quá bao che cho người của mình.
Bà cụ Phó bật cười ha hả, nhìn bộ dạng vợ chồng son này của hai người, cực kỳ ân ái, bà lắc đầu xua tay không chấp, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này, khiến bà nhớ lại chuyện năm xưa, trước đây bà và ông cụ Phó sau khi thành thân cũng nồng đậm ngọt ngào như thế, cũng không biết con người bảo thủ kia, bây giờ dưới dưới suối vàng sống có tốt không.
Phía chân trời đã có những vạt trắng, cậu cả Phó gọi tuần bộ, bà cụ Phó giữ lời, tha cho Vương Phúc Quý một con đường sống, bảo ông ta thôi chức quản gia, đuổi ra ngoài tự sinh tự diệt.
Còn hai anh em họ Triệu kia thì bị tuần bộ dẫn đi, toàn bộ quá trình cũng chưa hé răng nói câu nào, Mộ Diên thấy Tống Vãn Ninh và hai tên kia dùng ánh mắt trao đổi vài lần, chờ tất cả mọi người đều đã bắt đầu giải tán, Mộ Diên mới vươn ngón tay lén túm lấy cổ tay áo Phó Hàn Sanh.
Xung quanh người đã tản đi gần hết, Phó Hàn Sanh mới trực tiếp ôm lấy eo cô vào trước ngực mình, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ có vẻ mệt mỏi của cô, hỏi: “Sao vậy, có phải là rất mệt không, cũng đã sắp sáng rồi, hay là dùng cơm sáng rồi mới đi nghỉ ngơi.”
Mộ Diên đã buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, được Phó Hàn Sanh ôm lấy dìu vào trong sân viện hoa lê rơi đầy đất, mới lặng lẽ leo lên tai hắn, kể lại cảnh tượng kiều diễm mà mình nhìn thấy ở phía sau núi giả.
Phó Hàn Sanh nhíu mày trầm tư, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sao lại không nói sớm với anh, chuyện này em đừng nhúng tay vào, anh sẽ nói chuyện riêng với Phó Tuân.”
Tuy rằng tận mắt chứng kiến, nhưng Mộ Diên luôn nghĩ, cô không biết được nguyên nhân, nếu một gậy đánh chết họ, lỡ như mợ năm nhỏ kia cũng là người bị hại thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, kể từ sau chuyện của Liễu Nguyệt Vân, tâm tư cô liền trở nên nhạy cảm hơn trước.
Phó Hàn Sanh nghe xong chuyện, hôn lên thái dương và mái tóc đen nhánh của cô, hiện giờ Mộ Diên đã xử lý mọi chuyện tốt hơn trước rất nhiều, đây là điều tốt, cô bé của hắn đã không còn là cô bé ngốc nghếch năm xưa.
Trở về sương phòng, người hầu thả màn xuống, hai người cởi quần áo ngoài ôm nhau mà ngủ, suốt cả một đêm mệt mỏi, Mộ Diên vừa ngã đầu xuống gối, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn lập tức ngủ ngon lành.
Bên kia, Tống Vãn Ninh thì không thể ngủ được, con rắn độc Triệu Đức kia có chết cũng phải kéo cô ta xuống hoàng tuyền, trước khi bị tuần bộ đưa đi, y đã dùng mắt ra hiệu cho cô ta, nếu không cứu được anh em y, thì cũng chỉ có thể cá chết lưới rách, nếu chuyện này bị làm lớn ra, cô ta sẽ thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn thây.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tống Vãn Ninh cũng chỉ có thể lấy thanh ngọc như ý ở dưới đáy rương ra lo liệu, đó là quà Phó Tuân tặng cho cô ta lúc mới thành hôn, nhưng tuần bộ này là do cậu cả Phó mời tới, nhất định không dễ dàng đưa tiền là thả người như Vương Phúc Quý.
Tống Vãn Ninh tức giận đến mức ôm lấy khuôn mặt tiều tụy, lồng ngực đau nhói.
Trách ai, chuyện này có thể trách ai bây giờ, chỉ có thể trách đám yêu ma quỷ quái ở nhà họ Phó này mà thôi...
Nếu không phải mẹ ruột của Phó Tuân quá mức xảo quyệt, và cả mợ năm lớn kia, cùng lúc hạ độc hãm hại cô ta, khiến cô ta bệnh nặng lại còn không thể sinh con, thì làm sao cô ta lại ra nông nỗi này.
Từ đầu đã không còn đường để đi nữa, sơn cùng thủy tận, Tống Vãn Ninh đột nhiên nhếch miệng cười, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ, ném thanh ngọc như ý trong tay xuống đất.
Ngọc vỡ tan tành, rơi vãi đầy mặt đất.
Ánh mắt cô ta dừng lại chỗ giếng nước dưới bóng cây.
Kiếp sau, nguyện làm chó, không làm người.
——————
Hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa bầu trời, giống như bị ai đó hất một chậu máu lên trên.
Lúc Mộ Diên nhìn thấy Phó Tuân ở dãy nhà phía tây, chỉ cảm thấy phút chốc mà thương hải tang điền.
Anh ta một đêm bạc tóc, ngồi trên xe lăn như một cụ già lưng còng, nhìn chằm chằm những bông hoa lê theo gió rơi rụng.
“Rõ ràng hôm qua mợ năm nhỏ vẫn còn ngồi trong sương phòng nhìn vào gương trang điểm, lúm đồng tiền như họa, hôm nay vì sao lại vô ý rơi xuống giếng?”
Mộ Diên chẳng biết anh ta đang nói chuyện với ai, anh ta nhìn không trung, có thể là đang hỏi ông trời.
Phó Hàn Sanh kéo lấy cổ tay cô, nói với cô hắn đã kể cho Phó Tuân nghe chuyện của Tống Vãn Ninh, ngặt nỗi Phó Tuân không tin, cứ luôn cảm thấy Tống Vãn Ninh là bị người ta hãm hại.
Ra khỏi dãy nhà phía tây, bà cụ Phó liền sai người tìm Phó Hàn Sanh đến nói chuyện, Mộ Diên lười chuyển động, có chút mỏi mệt ngồi trong vườn ngắm hoa.
Hải đường mùa xuân đang kỳ nở rộ, đỗ quyên mẫu đơn tranh nhau khoe sắc, rõ ràng là cảnh vật muôn tía nghìn hồng vô cùng độc đáo, nhưng Mộ Diên có nhìn thế nào cũng cảm thấy tiêu điều.
Hoa lê trắng rụng đầy trên mặt đất, một người hầu gái đang dìu mợ của phòng nào đó nhặt hoa rơi, Mộ Diên đứng dậy đến gần mới thấy rõ người kia, là mợ năm, chính là cô tiểu thư họ Dương nọ.
Sườn xám thêu hoa hạnh màu vàng nhạt rất phù hợp với khí chất của cô Dương này, tuy búi tóc quấn lên cao, khí sắc không đủ, nhưng dung nhan không hề già háp như các phu nhân kín cổng cao tường, Mộ Diên thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô ta thắt hai bím tóc như bánh quay chèo, đi dạo ở trên đường phố kinh thành, với một tinh thần phấn chấn hăng hái của tuổi thanh xuân.
“Chào mợ năm, nhặt hoa có phải để làm túi thơm không?” Mộ Diên mở khăn tay, muốn giúp cô ta nhặt hoa.
Mợ năm che đôi môi tái nhợt, ho khan hai tiếng, cười nói: “Thực ra cô không cần phải gọi tôi như vậy, cô Mộ và tôi cùng tuổi, chi bằng cứ gọi tên tôi là được, tôi tên Thu Uyển.”
Dương Thu Uyển?
Mộ Diên nhẹ nhàng đồng ý, lại cùng người hầu đỡ mợ năm vào đình hóng gió ngồi một lát.
Người hầu rót trà cho hai người, mợ năm lại bảo cô ta tiếp tục ra ngoài nhặt hoa.
“Hoa lê không thơm được như sơn chi, hay là chờ khi sơn chi nở, rồi mới hái xuống làm túi thơm,” Mộ Diên nhặt lấy một cánh hoa màu trắng mềm mại giữa khăn tay, lại dùng ngón cái và ngón giữa cọ xát.
Mợ năm uống một hớp trà, giọng nói thì thào: “Lúc trước cậu Tuân đã từng làm một cái túi thơm cho mợ năm nhỏ, bây giờ mợ ấy đã qua đời, tôi cũng coi như là được lợi, năm nay hoa lê nở đẹp, cho nên mới vội vàng đi nhặt hoa, tôi cũng thích mùi thơm sơn chi, chỉ là tôi sợ mình không đợi được đến lúc đó.”
Gần đây có nhiều việc sinh ly tử biệt xảy ra, Mộ Diên vội vàng ngăn cản, nói: “Sao lại không kịp chứ, mợ năm đừng nói những lời không may mắn như vậy.”
Mợ năm sửng sốt một lúc, bộ dạng hoảng hốt của Mộ Diên rất giống với em gái trong nhà cô ta, liền nắm lấy mu bàn tay Mộ Diên, trấn an: “Cô Mộ đừng lo lắng, từ từ nghe tôi nói xong đã. Cha tôi nghe được tôi bị bệnh ho nghiêm trọng, cho nên đã đến Nhật Bản tìm bác sĩ cho tôi, một thời gian nữa ông ấy sẽ đón tôi đi Nhật Bản chữa bệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.