Mùa Đông Sẽ Về

Chương 45: Cho em bước vào thế giới của anh




Từ hôm đính hôn, quan hệ của Thủy Miên và Nam Cung Lãnh cũng càng thêm thân thiết. Anh đối với cô càng thêm vài phần sủng nịnh cùng cưng chiều. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, chưa bao giờ cô biết được trong đôi mắt đẹp kia đang ẩn chứa ý nghĩ gì. Có một lần, khi ngồi trong lòng anh, cô ngây ngốc hỏi:
- Tại anh biết rõ mọi thứ về em, lại chẳng cho em biết gì về mình thế?
Bàn tay đang vuốt ve mái tóc mềm của cô thoáng dừng lại. Trầm mặc hồi lâu, anh mới trả lời cô:
- Anh lo khi em biết mọi thứ sẽ rời khỏi anh đó, bé con ngốc nghếch.
Bất quá, sau khi anh đáp hồi lâu, vẫn không có một ai trả lời. Nhìn người trong lòng, anh mới phát hiện ra, người anh yêu thương đã chìm vào mộng đẹp. Lắc đầu bất đắc dĩ, anh bật cười, vậy mà cô cũng ngủ được nữa, thật không chút ý thức cảnh giác nào.
May mắn cho cô, anh tuy không phải chính nhân quân tử gì nhưng cũng không có ý định lợi dụng cô khi sơ hở, bằng không thì …Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chìm trong giấc ngủ bình yên, anh có chút không tự chủ, lén lút hôn lên trán cô. Sau khi chiếm được chút tiện nghi, anh bế cô gái nhỏ lên chiếc giường trong phòng làm việc của mình, rồi vùi đầu vào công việc, cố xua đi những ý nghĩ không nên xuất hiện lại cứ bám lấy tâm trí.
- - - - - -
Khoảng một tuần sau …
Một buổi sáng làm việc của Thủy Miên lại kết thúc trong vui vẻ. Như thường lệ, cô lại cùng Nam Cung Lãnh đi về. Chiếc xe từ từ lăn bánh, di chuyển trên một đoạn đường xa lạ. Cô ngỡ ngàng, quay sang hỏi anh:
- Lãnh, mình đi đâu vậy?
Anh mỉm cười, nhìn cô đầy ôn hòa:
- Đến một nơi khiến em có thể bước vào thế giới của anh.
Chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự rộng lớn. Cô nhanh nhảu bước xuống xe. Bất ngờ, anh ôm chặt cô vào lòng:
- Anh không muốn gạt em nữa, Miên Miên. Nhưng em phải hứa là khi em biết rõ mọi chuyện, em không được ghê tởm anh.
Anh cũng không rõ việc mình dẫn bé con đến nơi này là đúng hay sai. Nhưng anh hiểu rằng, với tính tình của cô, nếu anh không “thú tội” mà để cô tự phát hiện thì anh sợ rằng cô gái nhỏ sẽ không bao giờ thèm để ý tới mình. Thôi, thì hãy để cô chứng kiến mọi chuyện, để cô quen dần. Cô sẽ là vợ anh, anh không sẽ không để cô tay cô nhiễm một giọt máu tanh nào cả, bất quá cô cũng nên học kiên cường.
Cô giương đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn anh:
- Sao hôm nay anh lạ thế, cứ rào trước đón sau mãi!
Anh không nói gì cả, nắm lấy tay cô bước vào trong tòa nhà.
Khác xa với vẻ ngoài lộng lẫy, bên trong tòa nhà chỉ lấy một màu đen làm chủ đạo. Bên trong, một loạt vũ khí bao gồm cả loại được cải tạo lại hay các loại có uy lực lớn đều được trưng bày. Cô giương mắt to tròn vì kinh ngạc:
- Tại sao ở đây có nhiều đồ vật nguy hiểm như vậy?
Anh nhìn vào đôi mắt cô, chậm rãi trả lời:
- Anh là một tên sát thủ.
Ngoài ý muốn của anh, cô không những không sợ hãi mà còn nổi lên hứng thú bừng bừng:
- Thật hả?
Anh xoa đầu cô đầy thương yêu:
- Đồ ngốc, anh không phải là loại sát thủ giàu lòng nghĩa hiệp, cướp của người giàu chia cho người nghèo mà trên ti vi thường chiếu đâu. Anh chẳng qua là nhận tiền tài, thay người tiêu tai. Không cần biết người bị giết là ai, cũng chẳng cần biết họ là người tốt hay xấu, chỉ cần giá đủ cao thì anh sẽ ra tay.
Giọng điệu thản nhiên của anh khiến cô rùng mình. Trên gương mặt của anh hiện rõ sự thị huyết, khác hẳn vẻ ôn hòa thường ngày. Có chút sợ hãi, cô bước lùi về phía sau, khe khẽ lắc đầu:
- Đừng mà Lãnh. Như vậy… không tốt đâu.
Nhìn cô như thế, lòng anh đau như cắt, mở miệng hỏi cô, giọng chua chát:
- Em không muốn bên cạnh anh nữa sao, Miên Miên?
Đôi mắt anh lộ rõ vẻ cô độc, ánh nhìn như một con thú hoang bị thương. Bé con, em cũng sẽ như bọn họ, cũng sẽ bỏ tôi cô độc một mình trên cõi đời này sao.
Sắc mặt của cô gái nhỏ càng lúc càng tái đi. Cô nắm lấy bàn tay thô ráp của anh, cất giọng trong nghẹn ngào:
- Lãnh, em yêu anh, anh biết không.
Cô yêu anh, rất yêu anh. Cô không muốn đôi bàn tay này phải nhuốm lấy máu tanh nữa. Giết người là phạm pháp. Lỡ có người phát hiện thì sao? Anh sẽ bị người ta tống vào tù mất. Cô thừa nhận, mình cũng chỉ là một người con gái bình thường, chỉ biết lo cho người mình yêu thương nhất mà thôi.
Bao nhiêu lo lắng của Thủy Miên đều hiện rõ trên mặt, làm sao Nam Cung Lãnh không nhìn thấy. Giọng nói trầm ấm quen thuộc lại cất lên:
- Thật ra, anh đã quy ẩn từ lâu, không còn giết người. Nhưng anh vẫn còn liên hệ với hắc đạo.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi, nũng nịu dựa vào người anh:
- Em chỉ sợ anh gặp nguy hiểm thôi.
Nhìn anh rất hưởng thụ bộ dạng lo lắng của mình, cô uất ức chu môi trách anh:
- Anh lại giấu em nhiều chuyện như thế đấy!
Đôi mắt sáng lóe lên vài tia tinh ranh, mượn thời cơ tiếp tục vặn hỏi:
- Còn điều gì không dám cho em biết nữa không?
Anh lắc đầu, làm ra điệu bộ vô cùng bất đắc dĩ:
- Đi theo anh.
Một con trăn khổng lồ ngoan ngoãn cuộn mình ở một góc nhà, vừa thấy anh đến đã nhanh chóng trườn mình tới. Thủy Miên rùng mình, vội trốn phía sau Nam Cung Lãnh. Anh mỉm cười giới thiệu với cô:
- Đây là con Mi Mi, vật nuôi của anh.
Đôi mắt tam giác của Mi Mi chăm chú nhìn người con gái nấp sau lưng chủ nhân, rồi cọ cọ cái đầu vào chân anh ra vẻ lấy lòng. Anh xoa xoa đầu nó, nó cũng nhanh chóng nằm im, không để ý người mình yêu đang nhìn mình bằng ánh mắt tóe lửa. Thì ra cái anh thật sự đem cái sở thích xoa đầu vật nuôi áp dụng lên người cô sao? Thật đáng ghét mà.
Khi cô xoay người đi, bàn tay thô bất ngờ cầm lấy tay cô:
- Miên Miên, em cũng làm quen với nó đi. Trông to xác vậy thôi, thật ra nó hiền lắm.
Lấy hết can đảm, cô cũng bắt chước anh, nhắm mắt lại, đưa tay về phía con Mi Mi. Ngay lúc vừa đụng đến làn da trăn lạnh lẽo kia, một trận lạnh từ sống lưng cô dâng lên, cô rùng mình giật tay lại. Đang được vuốt ve thoải mái lại dừng lại, Mi Mi lè lưỡi lộ rõ vẻ bất mãn. Anh thay người yêu mình hoàn thành nốt “nhiệm vụ”, rồi lại nói với nó:
- Đây là nữ chủ nhân của mày, không được dọa cô ấy sợ, biết không?
Đôi mắt tam giác của con trăn lay động, như thể hiện nó hiểu được những điều mà anh nói. Anh bật cười, dẫn cô gái nhỏ đi ăn trưa.
Cùng với anh đi đến phòng ăn, trong lòng Thủy Miên dấy lên một niềm vui khó tả. Tuy rằng hôm nay bị dọa hết mấy phen hồn bay phách lạc, nhưng anh đồng ý chia sẻ những bí mật này cho cô biết đã thể hiện sự tin tưởng mà anh dành cho mình.
Thấy cô gái nhỏ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn dĩa thức ăn mình làm, anh hơi bất ngờ hỏi cô:
- Không thích à?
Thật khó hiểu, những món anh làm hôm nay đều là món cô thích ăn mà! Chẳng lẽ tay nghề của anh xuống cấp hay sao?
Bị câu hỏi của anh kéo khỏi dòng suy nghĩ, cô mới bắt đầu “xử lí” đống thức ăn. Sau khi đã ăn no, mèo lười mới uống hết ly sữa anh vừa chuẩn bị, nhìn anh đang rửa hết chén dĩa nhỏ giọng thì thầm:
- Lãnh, em chợt phát hiện, càng lúc em càng yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.