Khi cây kim đồng hồ vừa dừng lại ở lúc sáu giờ sáng, Nam Cung Lãnh mở mắt ra, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thói quen đã khiến anh thức dậy đúng giờ, mặc dù hôm qua anh uống rất nhiều rượu. Anh nở nụ cười tà mị nhưng lại khiến người ta không tự chủ cảm thấy lạnh lẽo. Cũng đến lúc anh nên dạy cho vật nhỏ kia ngoan ngoãn một chút rồi nhỉ?
Hai con mèo nhỏ mà Thủy Miên nuôi cũng đã có thể mở mắt. Ngoài ý muốn, chúng rất thân cận với Nam Cung Lãnh, chạy vòng quanh chân anh rồi cọ cọ làm nũng. Anh có chút ngoài ý muốn, rồi bật cười. Lúc cô bỏ đi, anh đã định mang chúng nó quăng ra khỏi nhà, nhưng nhớ đến bé ngốc kia vô cùng yêu thích nó nên đành thôi. Anh bế cả hai bé trở lại ổ ấm của mình, dùng giọng ôn hòa nói:
-Ngủ ngoan đi, đừng chạy lung tung nữa. Chủ nhân của bọn misẽnhanh chóng trở lại thôi.
Anh không tin cô có thể trơ mắt đứng nhìn Hạ thị gặp chuyện. Chỉ cần như thế, côsẽphải trở lại bên cạnh anh.
Dường như Nam Cung Lãnh không hề chú ý, tuy rằng cùng một hành động muốn đánh sập Hạ thị nhưng mục tiêu của anh đã thay đổi. Trước là vì báo thù, còn bây giờ… anh chỉ vì muốn cô gái nhỏ trởvềvới bản thân.
-- - --- -
Hạ Vĩnh Cường đang đứng trong phòng hồi sức, nhìn cô con gái bé bỏng đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Con gái bảo bối của ông đã mất tích ba ngày, đùng một cái, nghe tiểu Băng bảo có tin tức của con bé. Hai tấm thân già chưa kịp thả lỏng thì đã nghe A Ngạo điện thoại cho hay Miên Miên đang nằm trong bệnh viện, vì bị bọn sát thủ khốn kiếp nào đó bắn trúng.
Tại sao thằng nhóc Nam Cung Lãnh đó dám đối xử với tiểu Miên như vậy? Muốn thu mua đánh sập Hạ thị, lừa lấy cổ phần trong tay con gái ông thì không nói đi, còn giam lỏng con bé nữa. Tiểu Miên nhà ông trước giờ rất hiền lành, tại sao lại gặp phải những chuyện như thế này đây. Thậm chí bây giờ vẫn còn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại được nữa.
Nhìn vợ mình đang ngồi nhìn con với vẻ mặt lo lắng, ông thở dài. Người sai là ông, tại sao người gánh chịu lại là con gái của ông đây? Giờ ông chỉ còn biết cầu mong con bé tỉnh lại, nếu không, ông cũng không biết phải làm sao mới có thể tha thứ cho mình.
Giữa lúc ông còn đang trăn trở thì một cuộc điện thoại gọi đến. Ông nhíu mày, bởi người gọi chính là thư kí mình, bèn chấp nhận cuộc gọi:
-Hạ tiên sinh, ông Nam Cung Lãnh vừa triệu tập hội đồng quản trị để tuyên bố một chuyện quan trọng.
Là thằng khốn đó. Chẳng lẽ con gái cưng của ông đã thành ra như vậy rồi mà nó vẫn chưa hài lòng ư? Không một chút ngạc nhiên, ông thở dài. Chuyện gì đến rồi cũng đến, có lẽ kể cả cổ phần của Miên Miên thì cậu ta đã chiếm hơn một nửa rồi.
Quả nhiên, ngay khi ông vừa bước đến thì đã thấy mọi người có mặt đông đủ. Ngay khi ông định ngồi xuống vị trí thường lệ, thì đã có giọng nói châm biếm vang lên:
-Hãy tận hưởng cảm giác ngồi trên vị trí cao nhất kia lần cuối cùng đi, Hạ Vĩnh Cường.
Ngay khi nghe Hạ Túy nói thế, ông Lâm và ông Châu đều biến sắc. Nam Cung Lãnh ung dung mở miệng, không nhanh không chậm nói với:
-Các vị, tôi nghĩ là đã đến lúc chúng ta cần xem xét lại người làm chủ tịch hội đồng quản trị của Hạ thị.
Ngoài ý muốn của anh, ông ta không hề phản ứng kịch liệt mà chỉ ung dung hỏi:
-Cậu đang nắm trong tay bao nhiêu cổ phần.
Nam Cung Lãnh nở nụ cười trêu tức:
-Trong tay tôi hiện chỉ có 33%, nhưng nếu tính luôn cả những người ủng hộ là Hạ Túy tiên sinh, Lạc tiên sinh, Ngô tiên sinh là 62%.
Hạ Vĩnh Cường mở trợn mắt vì kinh ngạc:
-Không thể nào, rõ ràng là tính cả cổ phần của tiểu Miên thì cậu cũng không thể có nhiều hơn 26%.
Ngón tay anh lướt trên bàn, gõ nhè nhẹ:
-Hạ tiên sinh dường như đã quên trước đây mình và Triệu thị có trao đổi 10% cổ phần với nhau. Số cổ phần ấy là của cha tôi, đương nhiên phải để lại cho tôi.
Đầu óc của Hạ Vĩnh Cường bùng lên một cơn chấn động mạnh mẽ. Tay ông run run chỉ vào mặt anh:
-Cậu là …
-Tôi là con trai của Triệu Phong.
Thì ra là cậu ta. Thảo nào mà cậu ta lại đối xử với tiểu Miên như thế! Rõ ràng là cậu ta cũng yêu con bé, nhưng so với mối thù kia thì tình yêu ấy vẫn còn quá mỏng manh. Tất cả mọi chuyện đều do sự tham lam của ông mà ra, là ông đã khiến con gái mình phải khổ
Ông trầm mặc hồi lâu, rồi dần dần lấy lại bình tĩnh:
-Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép ravề. Tôi tin rằng với tài năng của Nam Cung tiên sinhsẽkhông đến nỗi làm Hạ thị phá sản.
Nam Cung Lãnh nhìn biểu tình của ông, không cách nào hiểu nổi. Tại sao chứ? Không phải ông ta nên đau buồn, nên thất vọng vì sự nghiệp gia tộc rơi vào tay người ngoài hay sao? Tại sao ông ta thản nhiên đến vậy?
Sau một thoáng sững người, anh cũng khôi phục lại, tiếp tục bàn bạc với các cổ đông khác. Đến lúc ravề, anh bất ngờ thấy Hạ Vĩnh Cường vẫn còn đang đứng bên ngoài công ty, chính xác là đang đợi anh.
Nhìn thấy ông ta, anh không kềm được mở miệng chế giễu:
-Hạ chủ tịch đợi tôi có việc gì không?
Đôi mắt đen lõi đời của Hạ Vĩnh Cường lần nữa mở ra, đầy mệt mỏi. Ông nhìn cậu, hỏi:
-Cậu hãy cho tôi biết, rốt cuộc là cậu có yêu tiểu Miên không, hay cậu tiếp cận nó chỉ là vì báo thù thôi?
Đương nhiên là không phải, anh yêu cô, rất yêu cô. Nội tâm anh gào thét, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không hề biến đổi. Ma xui quỷ khiến, anh lại nói với ông ta:
-Uhm, tôi có thể cho ông biết là con gái ông là món đồ chơi mà tôi đang rất yêu thích, nên nếu ông đưa cô ấy trở lại bên cạnh tôi thì có lẽ tôisẽtrả Hạ thị lại cho ông.
Vẻ mặt Hạ Vĩnh Cường trở nên xấu hẳn, ông dốc hết sức lực đấm mạnh vào mặt anh:
-Tên khốn như cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.
Đoạn, ông bỏ đi và nhanh chóng lái xe đến bệnh viện với con gái mình, mặc Nam Cung Lãnh vẫn còn đứng chết trân.