Sau khi quay xong, đêm đó bọn họ ở tại một khách sạn gần đó. Khi Hạ Băng, tiểu Lôi với Quách Thụy Dương mang hành lý vào phòng thì Hạ Băng thấy là phòng giường lớn nên nói với tiểu Lôi: "Có phải lấy nhầm thẻ phòng rồi không? Tại sao là phòng giường lớn."
Tiểu Lôi bị làm khó dễ nên nhìn sang Quách Thụy Dương, Quách Thụy Dương liền nói: "Đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ giải thích với anh ấy."
Hạ Băng nhớ lại chuyện Quách Thụy Dương muốn ở phòng giường lớn hai ngày trước nên hai mắt anh tối sầm lại—— gần đây anh thường xuyên bị Quách Thụy Dương chọc giận đến mức cao huyết áp, xuất hiện tình trạng nhồi máu cơ tim và đại não —— anh cố gắng trấn định hỏi: "Jerry, em nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Quách Thụy Dương ôm lấy Hạ Băng, nói: "Ca, em thật sự rất sợ ngủ một mình! Em sẽ gặp ác mộng!"
Hạ Băng đẩy cậu ra, nói: "Đi ra ngoài, bảo tiểu Lôi đặt cho em một phòng khác."
Quách Thụy Dương ưu thương nhìn Hạ Băng, gần như muốn rơi lệ: "Ca, sau khi em bị Trình Tư quấy rối thì luôn đặc biệt sợ hãi, nếu em ngủ một mình rồi lại bị người nào đó phá cửa xông vào làm chuyện vô lễ với em thì em phải làm sao đây?"
Hạ Băng vô tình vỗ vỗ mặt Quách Thụy Dương: "Jerry, em cao 186cm, cân nặng 75 ký, người khác có muốn làm chuyện bất lịch sự với em thì em không phản kháng lại được sao? Trừ khi người quấy rối cao to hơn em nhưng mà em có cái gì để cho người khác quấy rối chứ?"
"Nếu em phản kháng thì JJ của em sẽ bị cắn đứt!"
Hạ Băng vốn đã rất mệt lại bị cậu quấy rầy làm cho mệt mỏi hơn, anh vung vung tay mặc kệ Quách Thụy Dương đi tìm quần lót với áo tắm rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hạ Băng mệt đến mức đầu óc rối bời, lúc tắm rửa cậu có nghĩ đến chuyện tại sao dạo này Quách Thụy Dương lại cư xử giống như ngựa hoang mất cương nhưng mà anh đã quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn quản Quách Thụy Dương nữa.
Sau khi Hạ Băng tắm rửa lau tóc xong xuôi thì Quách Thụy Dương cũng đi vào tắm rửa. Hạ Băng nhào lên trên giường đắp kín mền ngủ, chưa tới mười phút đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Quách Thụy Dương đi ra thì Hạ Băng đã ngủ rồi.
Quách Thụy Dương nhìn đồng hồ thấy đã gần mười hai giờ. Thời gian quay cảnh ngoại cảnh gấp gáp hơn nhiều so với quay cảnh nội cảnh. Dù sao thì tại mỗi địa điểm cũng chỉ được ở trong một khoản thời gian ngắn, nếu như không nhanh chóng quay thì địa điểm dự kiến tiếp theo có thể sẽ bị người khác chiếm mất, vì vậy cảnh quay của mỗi ngày phải được hoàn thành theo đúng lịch trình.
Quách Thụy Dương leo lên trên giường, giường này rất lớn nên chăn cũng rất lớn, Hạ Băng quy củ nằm ngủ ở một bên. Quách Thụy Dương lúc tiến vào ổ chăn thì tim cậu bỗng nhiên đập nhanh hơn, sau đó cậu có cảm giác máu dồn lên trên mặt làm cho mặt nóng lên.
Quách Thụy Dương không nghĩ ra được lý do gì nên chui vào chăn bông ngủ. Chăn bông rất ấm áp giống như một bếp lò. Cậu cởi áo tắm ra nằm trần truồng ----- dù sao thói quen ngủ khỏa thân bao năm nay không thể trong thời gian ngắn sửa đổi được.
Tay Quách Thuỵ Dương đặt quy củ không dám đụng vào Hạ Băng, chỉ lo Hạ Băng tỉnh lại sẽ đuổi cậu ra ngoài. Khi thân thể tiếp nhận loại nhiệt độ ấm áp này thì cậu bỗng cảm thấy buồn ngủ, đang muốn tắt đèn đi ngủ thì Hạ Băng đột nhiên xoay người lại mặt chuyển hướng về phía cậu.
Đèn giường ôn nhu chiếu sáng hơn một nữa khuôn mặt Hạ Băng ở trong bóng tối nhưng cũng không thể ngăn được Quách Thụy Dương cảm thán một câu "Thật là xinh đẹp". Cậu gần như chưa bao giờ thấy được khuôn mặt Hạ Băng lúc đang ngủ, đẹp hơn rất nhiều so với lúc thức, nhiều hơn ba phần yên tĩnh, ít đi ba phần ác liệt —— Khuôn mặt Hạ Băng cũng không phải là ác liệt chỉ là người này dễ dàng làm cho lòng người khác sinh ra kính sợ.
Quách Thuỵ Dương cảm giác như có Phật nằm ngủ ở bên cạnh, cậu không những không dám mạo phạm mà còn sinh ra cảm xúc tôn sùng. Thậm chí cậu còn quên tắt cả đèn, cứ như vì gặp được mỹ nhân nên không thể bước tiếp.
Trái tim cậu giống như nửa đập nửa ngừng. Quách Thuỵ Dương không có thể diễn tả được cảm xúc này, trước đây cậu chưa bao giờ có loại cảm xúc này. Giống như cậu đã tìm thấy một nơi để sống, đó là một hòn đảo hoang vu Sinbad và xung quanh đều là đá quý.
Cậu luôn mãi xác nhận cảm giác này nhưng cậu cũng không biết đây là ảo giác hay chân thực, chỉ cần ở bên người Hạ Băng thì cảm giác này luôn luôn tồn tại. Quách Thụy Dương thật sự không biết cảm giác này rốt cuộc là gì, cũng không biết đây là loại tình cảm gì. Cậu chỉ có thể nhắc nhở chính mình là cậu không muốn rời khỏi hòn đảo này, cũng không muốn người khác đến chiếm hòn đảo này.
Cậu trân trọng cảm giác này, gần đây đã gần giống như tín ngưỡng. Điều này không giống với bất kỳ người nào ở trong quá khứ, cậu cảm thấy mình không thể để mất đi và không muốn thay đổi. Giống như tìm được một ngôi nhà và sống trong ngôi nhà đó được một thời gian dài, sống càng lâu thì càng cảm thấy thoải mái và an tâm.
Mặc dù Quách Thụy Dương không rõ tâm ý của mình nhưng đối với việc mình phải làm gì mới có thể duy trì được trạng thái như thế này thì lại rất rõ ràng. Hạ Băng không có ước hẹn gì với cậu mà cậu chỉ có thể dựa vào các loại thủ đoạn mà dây dưa không ngừng với Hạ Băng cho đến khi Hạ Băng quen với việc có cậu làm bạn cùng phòng.
Quách Thụy Dương cuối cùng cũng đi tắt đèn nhưng lúc này Hạ Băng bỗng nhiên đặt chân lên đùi Quách Thụy Dương —— anh mặc áo tắm đi ngủ nên chân hoàn toàn lộ ra ngoài.
Quách Thụy Dương nín thở, cậu định đẩy chân Hạ Băng xuống nhưng khi tay cậu chạm vào đùi của Hạ Băng thì lại không khống chế được mà trượt dần lên phía trên.
( Chổ này cắt bỏ khoản một trăm chữ)
Quách Thụy Dương hoàn toàn ý thức được phản ứng của mình. Môi Quách Thụy Dương kề sát vào mặt Hạ Băng, nhẹ nhàng hôn anh một chút. Hạ Băng hình như cảm nhận được có thứ gì đó nên hơi nhúc nhích, Quách Thụy Dương lập tức thu tay lại.
Hô hấp và nhịp tim đều không thể trở lại bình thường được. Cuối cùng Quách Thuỵ Dương cũng tìm ra thứ cậu muốn là gì. Cậu nằm trên giường kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hạ Băng, lúc này đây không còn là Phật nằm nữa mà cậu chỉ muốn anh mở mắt ra rồi nhìn cậu---nhìn gương mặt của một người đang yêu tha thiết.
Quách Thụy Dương run rẩy vươn tay ra, không thể tin nổi nhìn bàn tay của mình vừa đặt ở chổ không nên. Cậu cảm thấy hốc mắt của mình ươn ướt —— cậu sao lại coi trọng một người như thế này! Một trai thẳng theo chủ nghĩa độc thân, ngay cả cốc tự sướng cũng không muốn dùng! Là người xem cậu như đứa trẻ? Đây có lẽ là trò chơi khó nhất mà cậu từng chơi đi?
Thân thể lạnh lẽo cùng suy nghĩ hỗn độn, Quách Thụy Dương cuối cùng cũng biết được nguyên nhân các hành động của cậu trong khoảng thời gian gần đây, dưới vỏ bọc cùng giới và cảm giác hoàn toàn khác so với các lần yêu đương trước đây đã làm cho cậu hoang mang không hiểu rõ tâm ý của mình gần một năm. Có phải tất cả các mối quan hệ yêu đương trong quá khứ đều là giả? Cậu hầu hết đều là yêu từ cái nhìn đầu tiên, lúc đầu cậu cảm thấy các cô gái ấy rất xinh đẹp nhưng sau khi xác nhận quan hệ thì luôn xảy ra xung đột và hoàn toàn mất đi cảm giác thích thú lúc ban đầu. Lẽ nào tình yêu thì không phải như thế sao?