Địa điểm quay cảnh ngoại cảnh hôm nay là ở một bờ sông, các diễn viên chính sau khi quay một vài cảnh vào buổi sáng thì không còn việc gì nữa, ngày hôm nay chủ yếu là suất diễn của diễn viên quần chúng và các diễn viên phụ. Ba bốn ngày tiếp theo đều là cảnh quay chiến tranh nên hầu như không có cảnh quay của hai nhân vật Phu Kém và Phạm Lãi.
Mấy ngày này bọn họ đều có thể trở về nhà nên người đại diện của Quách Thụy Dương đã sắp xếp lịch làm việc 3,4 ngày cho cậu, Thành tỷ cũng sắp xếp cho Hạ Băng đi quay chụp quảng cáo. Hôm nay Thành tỷ còn nói có một đài truyền hình muốn Hạ Băng hát một bài hát vào đêm giao thừa, hỏi anh có muốn đi hay không.
Hạ Băng nói: "Ngũ âm của em không được đầy đủ sao có thể hát được? Em không đi!"
"Thực ra tất cả đều hát nhép, em đến phòng thu âm sau đó sẽ có người giúp em sửa âm, nếu không nhờ thế thì sao các diễn viên có thể lên sân khấu ca hát được?"
"Vậy em càng không thể đi, sẽ bị người khác chê cười."
"Em không cần lo lắng về việc này, diễn viên hát nhép sẽ không bị chê cười. Hơn nữa chương trình này ghi hình trước nên không cần diễn tập, chỉ cần đi quay là được rồi."
"Thật sự không được, nếu mời em diễn một tiểu phẩm gì đó thì em sẽ đi."
"Chương trình đón năm mới không có loại tiết mục này, em đây là muốn lên xuân vãn sao?"
Hạ Băng tỏ vẻ sẽ không muốn tham gia chương trình này, công việc của anh là diễn viên, anh không thể cướp chén cơm của các ca sĩ khác được.
Nhưng mà công ty quản lý của Quách Thụy Dương thì không nghĩ như vậy, đêm đó trước khi đi ngủ thì Hạ Băng nhận được tin nhắn thoại của cậu: "Ca, Lệ tỷ bắt em đi tham gia chương trình đón giao thừa của đài nào đó, muốn em ca hát! Làm sao bây giờ, em hơi lo lắng."
"Em biết hát không?"
"Lúc đi học em có tham gia cuộc thi ca hát ở trường nhưng đã lâu rồi em không có hát trên sân khấu."
"Vậy em mau tập luyện đi!"
"Lệ tỷ bảo em hát nhép nhưng em nói em có thể hát live được không, chị ấy lại bảo loại diễn viên như em nếu hát live thì sẽ xảy ra sự cố, chị ấy bắt em không được sử dụng micro cho an toàn, nếu em muốn hát live thì phải hát với nhạc đệm."
Hạ Băng bị cảnh tượng cậu miêu tả làm cho cười chết.
"Vậy em hát live đi!"
Quách Thụy Dương cảm thấy tâm trạng Hạ Băng khá tốt nên trong lòng ngứa ngáy muốn nói chuyện video với anh, muốn nhìn bộ dáng mặc áo tắm của anh nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ quấy rầy đến Hạ Băng nên không muốn gây phiền phức cho anh.
"Ca, em muốn video với anh có được không?" Quách Thụy Dương nhỏ giọng hỏi.
Hạ Băng nghe được giọng nói này thì trực tiếp ấn video nói chuyện làm Quách Thụy Dương sợ ngây người.
Hạ Băng rất ít khi video với người khác, cũng không thích chụp ảnh tự sướng, lúc này mặt trước camera hiện ra bộ dáng của chính mình, vì lỗ mũi che cả màn hình trông không được lịch sự lắm nên anh đưa điện thoại ra xa một chút.
Khi Quách Thụy Dương bật video lên thì thấy Hạ Băng ngồi ở rất xa còn đầu Quách Thụy Dương thì chiếm toàn bộ màn hình. Rõ ràng chỉ mới có hai ba giờ không thấy nhau nhưng khi nhìn thấy Hạ Băng mặc áo ngủ ngồi ở trên giường thì Quách Thụy Dương lại cảm thấy buồn rầu--- ngày hôm qua cậu còn ở cùng một phòng với Hạ Băng, còn có thể ngắm nhìn Hạ Băng ở khoảng cách rất gần.
Màn hình video nhỏ đến mức cậu không thể nhìn thấy hết mọi thứ, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt, cổ cùng xương quai xanh của Hạ Băng.
Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương nửa ngày cũng không nói lời nào nhìn giống như tín hiệu ở bên kia không được tốt lắm nên anh tắt video call.
Sau khi cúp máy thì Hạ Băng cảm thấy có hơi hối hận, tại sao anh không bao giờ từ chối các yêu cầu của Quách Thụy Dương và chỉ nghĩ làm thế nào để thỏa mãn cậu!
Tuy Hạ Băng cảm thấy Quách Thụy Dương chỉ là nhất thời động não, rời khỏi đoàn phim thì tốt rồi nhưng gần đây anh phát hiện đúng như Phí Húc nói là do anh quá mức dung túng cậu, giống như ông ngoại có con cháu là viên ngoại lang*.
Mặc dù Hạ Băng không giỏi từ chối người khác lắm nhưng trước đây mỗi khi phát hiện có người muốn chiếm tiện nghi của mình thì anh sẽ lập tức trốn đi. Quách Thụy Dương đòi hỏi ở Hạ Băng nhiều đến mức không thể dùng "chiếm tiện nghi" để hình dung được, giống như đứa trẻ đòi bú sữa mẹ vậy. Đáng sợ hơn là lúc này Hạ Băng sẽ tìm hiểu cậu cần gì và sau đó giúp cậu chuẩn bị.
Hạ Băng không thể hiểu được tại sao quan hệ hai người bọn họ lại trở nên kỳ lạ như vậy, hơn nữa Hạ Băng cũng không cảm thấy khó chịu với điều này.
Quách Thụy Dương không biết tại sao Hạ Băng lại đột nhiên cúp video, cậu cũng không thể mặt dày gọi lại nên đành nói lời chúc ngủ ngon gởi đến Hạ Băng.
Mấy ngày sau đó Hạ Băng bận rộn đến mức không có thời gian chạm vào điện thoại, về đến nhà đều là nửa đêm. Trước khi ngủ thì anh sẽ xem WeChat một chút thì thấy có vài tin nhắn trong đó có một tin nhắn của Quách Thụy Dương, cậu đã gởi cho anh một bức ảnh selfie wink lúc 9 giờ, hỏi anh có muốn chơi God of War không.
Hạ Băng nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười hai giờ nên không trả lời lại mà lên giường đi ngủ.
Hai ngày sau, Quách Thụy Dương không có tìm Hạ Băng nữa. Hạ Băng mỗi ngày về đến nhà đều đã nửa đêm, mở điện thoại ra thì không thấy tin nhắn của Quách Thụy Dương nữa, nghĩ thầm cách ly thực sự có tác dụng, nhiệt tình của tiểu tử này không quá ba phút là phai nhạt.
Vào ngày thứ năm, Hạ Băng đi đến trường quay nhưng không nhìn thấy Quách Thụy Dương đâu cả. Hôm nay cậu có hai cảnh quay nhưng lại dùng thế thân.
Hạ Băng gọi điện cho Quách Thụy Dương nhưng cậu không nghe máy. Hạ Băng gọi lại cho tiểu Lôi thì tiểu Lôi bắt máy, "Hạ Băng ca?"
"Tiểu Lôi, sao hôm nay Jerry không đi quay phim?"
"À, sáng hôm qua anh ấy bị sốt đến bây giờ vẫn chưa khỏi. Anh ấy đi khám thì bác sĩ bảo bị cúm, anh ấy sợ lây bệnh cho đoàn phim nên xin đạo diễn nghỉ mấy ngày." Tiểu Lôi ngạc nhiên nói, "Anh ấy không nói cho anh biết sao? Em tưởng anh biết rồi."
"Vậy em đang chăm sóc Jerry sao?" Hạ Băng cau mày hỏi, "Jerry không nghe điện thoại."
"Em không có ở nhà anh ấy. Anh ấy nói bệnh này dễ lây nhiễm, bảo em cứ để cơm trước cửa phòng là được rồi."
"Tiểu Lôi, em giúp anh đi xem Jerry một chút với, anh không quá yên tâm. Jerry rất ít khi không nhận điện thoại của anh." Hạ Băng nói, "Quay xong anh sẽ đi qua xem Jerry, em gởi địa chỉ qua cho anh."
*Viên ngoại lang* Tên một chức quan thời xưa.