Mùa Hè Xa Xôi

Chương 19:




Đã bao năm qua đi như thế, có thể ngồi đối diện được với Lục Tịch, nghe cô ấy nói, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, giọng nói của Lục Tịch giống như tiếng nói của thiên nhiên vậy.
Lục Tịch rất quen thuộc và hiểu rất rõ với dự án quảng cáo này, cách giải thích rất độc đáo của em khiến tôi hoàn toàn bị thuyết phục, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, Lục Tịch đem sự vững vàng, năng lực, trí thông minh của mình phát huy ra toàn bộ.
“Lục Tịch, quả nhiên biểu hiện của em không hề tầm thường.” Tôi cảm thán tận trong đáy lòng.
“Đúng thế, là hoàn cảnh bắt buộc mà!” Lục Tịch mấy năm nay đều ở nơi đất khách quê người này, có lẽ phải chịu không ít khổ cực.
Bàn xong chuyện dự án, hai người đều im lặng, bầu không khí có chút gượng ép, mặc dù tôi có rất nhiều thứ muốn nói với em, nhưng lại sợ khi mở miệng lại nói ra nỗi nhớ nhung tràn đầy dưới đáy lòng, làm em sợ chạy mất.
Còn Lục Tịch thì luôn cố gắng giữ khoảng cách với tôi, cả lời nói và việc làm của em đều biểu đạt một ý duy nhất, đó là không muốn tiếp xúc với tôi quá nhiều,. Lục Tịch, em thực sự ghét anh như vậy sao? Muốn đoạn tuyệt với anh đến vậy à?
Thời gian trôi đi rất nhanh, không muốn để em đi, nhưng lại chẳng tìm được lý do nào để giữ em lại.
Lúc em xoay người định rời đi, tôi vẫn không kiềm chế được “Lục Tịch, anh muốn hỏi em vài câu.”
“Hả? Mời nói!” Thái độ của em rất bình tĩnh.
“Em hận anh à, Lục Tịch?” Tôi rất muốn biết em nghĩ thế nào.
“Muốn nghe nói thật?” Em nhìn tôi mỉm cười, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy như bị lạc đường, gật đầu. Tôi rất muốn hiểu được suy nghĩ của em.
“Tôi đã từng hận anh một chút, nhưng tôi lại càng hận chính mình hơn. Sau rồi tôi lại phát hiện, hận anh chẳng có ý nghĩa gì, con người chẳng thể nào sống mãi trong hận thù, ghen ghét được. Tôi thà rằng đem nỗi hận đối với anh biến thành tình yêu đối với người khác, như vậy, ít nhất tôi và những người xung quanh tôi đều được hạnh phúc.” Lục Tịch lại có thể thản nhiên đến như vậy, tôi có chút không tin.
“Vậy em có yêu anh không?” Tôi muốn biết đáp án của câu hỏi này, cho tới tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, Lục Tịch là vì không yêu tôi nên mới có thể ra đi như vậy
“yêu chỉ là một loại cảm giác, có đôi lúc tôi nghĩ mình rất yêu anh, nhưng anh lại không cảm nhận được, cho nên anh nghĩ rằng tôi không yêu anh. Có đôi lúc tôi cho rằng căn bản mình không hề yêu anh, nhưng anh lại vì tôi mà cảm thấy hạnh phúc, cho nên anh nghĩ rằng tôi yêu anh. Quyền lựa chọn cảm giác này ở phía anh chứ không phải ở phía tôi, cho nên đáp án này anh mới là người biết rõ nhất.”
Khi không có Lục Tịch bên cạnh, tôi chẳng thể nào hô hấp nổi, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc vì có sự tồn tại của Lục Tịch, tôi nghĩ có phải em cũng đã từng yêu tôi không? Tôi tình nguyện suy nghĩ như thế, tuy rằng chẳng chắc chắn chút nào.
Tôi muốn biết suy nghĩ lúc này của em “Vậy bây giờ em còn hận anh không?”
“Không. Vì sao phải hận anh. Anh với tôi bây giờ chẳng còn liên quan gì đến nhau, hận một người chẳng liên quan đến mình có phải rất buồn cười không?” em hỏi lại tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy trước mắt vô cùng tăm tối, không ngờ Lục Tịch có thể xem tôi là một người chẳng hề liên quan.
Không có yêu thì sẽ không có hận, không còn tình cảm thì sẽ trở thành người không liên quan, xem ra trong lòng Lục Tịch đã không còn vị trí của tôi nữa, tôi phải làm sao mới có thể quay lại với cô ấy lần nữa đây?
“Anh thà rằng em hận anh, Lục Tịch!” Thực đấy, hận tôi thì còn có thể nhớ kỹ tôi, bất kể là yêu hay là hận, tôi chỉ mong mình còn một vị trínhỏ nhoi trong lòng cô ấy.
Nhớ rất rõ hôm nay là sinh nhật Lục Tịch. Nhiều năm trước, vì sự đố kị và kích động của mình, tôi đã chẳng thể nói một lời chúc tốt đẹp nhất dành cho em, mong rằng ngày sinh nhật hôm nay có thể cùng em đón mừng sinh nhật.
Tan ca từ rất sớm, đứng chờ ở dưới công ty của em, ôm một đóa hoa hồng rất lớn khiến cho bao người xung quanh cứ ngoái lại nhìn. Không muốn gây nên sự chú ý quá lớn, cho nên chỉ có thể ngồi trong xe và chờ đợi.
Lục Tịch và một người đàn ông vừa nói vừa bước ra ngoài, cô ấy không nhìn thấy tôi.
Khi tôi từ trong xe đi ra, lúc muốn gọi em, em đã ngồi lên xe của người đàn ông kia đi rồi.
Ôm bó hoa cười cay đắng, xem ra ông trời thực sự không cho tôi cơ hội.
Lái xe vòng qua vòng lại, chẳng biết từ lúc nào lại đi tới nơi ở Lục Tịch. Địa chỉ của Lục Tịch là hỏi được từ nhân viên trong Tây Á, tôi đã từng tới đây, thầm nghĩ chỉ nhìn một chút nơi Lục Tịch đang ở.
Trong khu nhà này có một công viên nhỏ, ngồi ở ghế đá trong công viên vừa vặn nhìn thấy ban công nhà Lục Tịch. Tôi cứ ngồi ở đó, nhớ lại từng kỉ niệm từ khi quen biết Lục Tịch tới giờ. Không biết đã ngồi đó bao lâu, hút hết cả một bao thuốc, thấy đèn nhà Lục Tịch sáng rồi lại tối, tôi mới nhớ ra là cần phải về nhà.
Lục Tịch, sinh nhật vui vẻ!
Món quà sinh nhật chưa tặng được tôi vẫn để trên bàn làm việc, định ngày hôm nay gặp nhau sẽ tận tay tặng cho em. Bản hợp đồng hợp tác đã bàn bạc với Lục Tịch lúc trước còn có vài chỗ cần sửa lại, cho nên hôm nay tôi phải đến mời em đi một chuyến.
Đã đến giờ, Lục Tịch vẫn chưa tới, tôi có chút bất an, liên tục hỏi thư kí tại sao phó tổng giám đốc Lục vẫn chưa tới, hẹn kiểu gì vậy?
Lúc tôi lo lắng vô cùng định gọi điện thoại cho em thì lại nghe thấy thư kí báo là tổng giám đốc Hạ của Tây Á tới.
Chẳng lẽ lại là Hạ Văn Bác?
Thì ra tổng giám đốc Hạ này chính là người đàn ông đi cùng với Lục Tịch trong ngày sinh nhật hôm đó.
Hạ Văn Bác tao nhã, cũng xem như lịch thiệp tuấn tú, nếu như anh ta cũng theo đuổi Lục Tịch thì rất có tính cạnh tranh!
Tôi nhìn anh ta đồng thời anh ta cũng quan sát tôi rất kĩ “Dương Tuấn, tổng giám đốc Dương, nghe danh đã lâu.” Ngữ khí anh ta không tốt lắm.
“Anh là anh trai của Hạ Văn Uyên sao?” Với người này tôi cũng có chút hiểu biết, nhân viên trong Tây Á đều nói quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và phó tổng Lục rất mờ ám. Sau khi Lục Tịch tới Thâm Quyến vẫn luôn được anh ta che chở, chăm sóc. Một người đàn ông suy nghĩ xâu xa như thế tuyệt đối không thể khinh thường.
“Thực sự không ngờ được Quang Hoa lại là do tổng giám đốc Dương tiếp nhận, tôi còn tưởng là Trình Tử Chấp cơ!” Xem ra anh ta đã điều tra ra nội tình trong mối quan hệ của tôi và Tử Chấp,. Trước đây công tác bảo mật chúng tôi vẫn làm rất tốt, không ngờ vẫn có lúc bị sa bẫy.
“Ai tiếp nhận cái chức vụ này đều không quan trọng, quan trọng là… chúng tôi và Tây Á có thể hợp tác vui vẻ.” Tôi nói cho có lệ, không gặp được Lục Tịch, trong lòng tôi rất khó chịu, cũng lười bắt chuyện với anh ta.
Hai người ngồi xuống nói chuyện dự án, mỗi người có một tâm sự riêng, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Lúc bất đồng ý kiến, hai người đều chẳng ai nhường nhịn ai, tôi có chút nóng nảy.
“Tổng giám đốc Dương có mưu đồ gì? Dự án này nếu nhưđi vào thực hiện, công ty chúng tôi có thể tổn thất hơn trăm vạn.” Hạ Văn Bác đúng là người trong nghề, anh ta nói trúng tim đen vạch trần lỗ thủng trong bản hợp đồng dự án.
Tôi tất nhiên không muốn nhân nhượng “Dự án này tôi và Lục Tịch đã bàn bạc xong rồi.” Kỳ thực trong lòng hai người chúng tôi đều hiểu rõ, chúng tôi ngồi đây đối chọi gay gắt không phải chỉ vì bản hợp đồng kia.
Hạ Văn Bác đã coi tôi là kẻ thù như vậy thì chắc chắn anh ta đã biết quá khứ của tôi và Lục Tịch, anh ta coi tôi là tình địch ư?
Tôi không chỉ nghe thấy một người nói về mối quan hệ giữa anh ta và Lục Tịch,rõ ràng anh ta cũng có ý với Lục Tịch.
Hai người khó chịu với nhau chỉ là vì Lục Tịch, như vậy phải làm cho mọi thứ thật rõ ràng mới được.
“Lục Tịch là người tôi yêu, dự án này hợp tác với Tây Á, chính là vì nể mặt Lục Tịch!” Tôi nói.
“Tây á không thiếu những dự án thế này, chúng tôi không làm.” Hạ Văn Bác ném hợp đồng tới trước mặt tôi.
Tôi cười nhạt “Không phải chỉ cần anh nói là được, nếu đã bàn bạc xong thì anh phải chịu trách nhiệm tới cùng, nếu không, tôi cam đoan sẽ khiến Tây Á phải tuyên bố đóng cửa.”
“Đúng là loại người tiểu nhân hiểm ác, đừng hòng mơ tưởng đến Lục Tịch!” Hạ Văn Bác vọt tới trước mặt tôi.
Không biết là ai động thủ trước, ai đánh được nhiều hơn.
Hạ Văn Bác cũng không phải một cao thủ đánh đấm, tôi cũng không phải người trong nghề (ý là cũng nhàng nhàng như nhau). Cho nên hai người đánh tới mồ hôi đầm đìa cũng chẳng tạo nên thương tổn thực sự cho ai.
Rốt cuộc trận chiến cũng kết thúc. Không ngờ Lục Tịch lại là ngọn lửa làm mâu thuẫn giữa chúng tôi bùng cháy
Từ sau lần đánh nhau với Văn Bác đó tôi chưa hề gặp lại Lục Tịch, có vài lần bàn bạc chuyện hợp tác đều là trợ lý của Lục Tịch tới, tôi bảo cô ta trực tiếp tới tìm Trữ Hạo.
Đối với chuyện chúng tôi đánh nhau, Trữ Hạo không ngừng tò mò, lại không thể hỏi thẳng tôi, có lẽ cậu ta bứt rứt khó chịu lắm.
Buổi tối gọi điện thoại cho bà ngoại, mấy hôm nay tình huống của bà xấu đi, tuy rằng vẫn cố gắng dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi vất vả khổ sở mà bệnh tật đang hành hạ bà. Chẳng lẽ bà ngoại sắp rời bỏ tôi mà đi hay sao?
Từng người tôi yêu thương cứ dần dần mà rời bỏ tôi, chỉ còn lại mình tôi cô độc bước đi trên thế giới này! Mẹ rời khỏi tôi rồi, vĩnh viễn cũng không trở về nữa; Lục Tịch rời khỏi tôi rồi lại còn cố gắng duy trì khoảng cách với tôi; bây giờ ngay cả bà ngoại cũng sắp rời khỏi tôi. Ông trời đối xử thật không công bằng.
Hiện tại người bạn tốt nhất của tôi chính là rượu, nó có thể khiến tôi tạm quên đi đau khổ. Uống hết chai này đến chai khác, cho đến khi say mèm.
Không biết tại sao lại trông thấy Lục Tịch lúc này nhỉ? Rượu đúng là một thứ tốt.
Nhưng sự tuyệt vời ấy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, nụ cười của Lục Tịch dần dần tan biến ngay trước mặt tôi, không, Lục Tịch, em đừng đi, Lục Tịch, đừng! Tôi lảo đảo đi ra khỏi quán bar,xông ra ngoài đường muốn đi tìm Lục Tịch.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Lục Tịch đang đứng ở trước mặt tôi. Haha, Lục Tịch, em bắt anh đi tìm em thật khổ cực quá!
Lục Tịch, đừng đi!Tôi kéo tay em, cảm thấy chưa bao giờ kiên định đến thế.
Tôi nghĩ mình đang ở trong một giấc mộng hoàn mỹ : Lục Tịch thâm tình nhìn tôi, dùng ngón tay mềm mại của em vỗ về tôi, dùng đôi môi quyến rũ của em hôn tôi, tôi cảm thấy toàn thân rất dễ chịu thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng của em, tôi ôm lấy Lục Tịch, hai người cứ thế ôm nhau mà ngủ.
Có lẽ không hẳn là mơ, lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc sofa xa lạ, cánh tay tê dại, Lục Tịch đang an tĩnh dựa vào lồng ngực tôi, có lẽ chỉ có lúc ngủ say em mới có thể gần tôi đến thế, tôi không dám động đậy, sợ làm em thức giấc.
Một cậu bé âm thầm đi tới,, nó chỉ mở to đôi mắt ra nhìn chúng tôi. Nó là Mặc Mặc, con trai của Lục Tịch!
Khoan đã, cuối cùng tôi cũng biết tại sao lại thấy thằng nhóc này quen quen, bởi vì gần đây tôi rất hay soi gương.
Quan sát ở một cự ly gần thế này, tôi phát hiện cậu nhóc này giống tôi đến bảy phần. Trời ơi! Chẳng lẽ nó lại là con trai của tôi và Lục Tịch? Tại sao lúc trước không nghĩ ra điều này nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.