Mùa Hè Xa Xôi

Chương 5:




Sáng hôm sau trời vẫn còn mưa, tôi muốn về kí túc xá thật sớm để gọi điện lại cho Dương Tuấn, nhưng tôi với Dương Kiệt đều không có ô. Thấy tôi sốt ruột, Dương kiệt không chần chừ cởi áo khoác làm thành áo mưa che lên đầu tôi. Cứ như thế, tôi và Dương Kiẹt núp dưới áo khoác của anh đi về kí túc xá.
Điện thoại của Dương Tuấn một ngày một đêm chưa hề bật, gọi vào số điện thoại của công ty, thư kí nói anh có ở đó. Tôi rất nóng ruột, không thể làm gì khác hơn là đến nhà tìm anh. Ấn chuông cửa vài lần cũng chưa thấy có động tĩnh gì, có lẽ anh không ở nhà.
Mấy tiếng nữa là đến giờ tan sở rồi, anh sớm muộngì cũng sẽ về nhà. Tôi quyết định ngồi ở cửa chờ anh.
Đêm qua ngủ không ngon, ngày hôm nay lại đi tìm Dương Tuấn cả buổi, ngay cả cơm cũng chưa ăn, tôi cảm thấy thể lực của mình có vẻ hết chống đỡ nổi rồi.
Từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân người trên cầu thang, chắc chắn là Dương Tuấn đã về, tôi núp vào một góc định tặng cho anh món quà vui vẻ bất ngờ.
Thế nhưng những gì nghe được tiếp theo chỉ khiến tôi bất ngờ mà không hề vui vẻ.
“Anh chắc chắn tối nay không cần em à?” Một cô gái xinh đẹp đang bám chặt lên người Dương Tuấn.
“Đêm qua không phải đã chiều em rất nhiều lần à?” Dương Tuấn nhìn thẳng vào ngực cô gái kia, khiêu khích công khai.
Tôi che miệng kìm nén âm thanh của chính mình không bật ra ngoài, nhưng dạ dày lại không ngừng cuộn trào. Đêm qua tôi còn lo lắng không biết tôi có khiến anh tức giận không, thì ra…
Tôi thực sự không muốn nghe trộm, nhưng tôi không biết gặp phải tình huống này bản thân nên phản ứng thế nào
“Em đi đây, anh đừng có hối hận nha.” Chất giọng uốn éo của cô ta khiến tôi không thể hít thở nổi.
Dương Tuấn buông tay cho cô ta rời đi, sau đó xoay người lên lầu. Tôi không biết rốt cuộc anh có thấy tôi hay không?
Tôi thực sự không có sức mà tiếp tục chống đỡ nữa, bịch một tiếng, tôi ngã xuống rồi cứ thế lăn xuống cầu thang.
Trong khoảnh khắc trước đi tri giác bị mất đi, bên tôi chỉ có một giọng nói – Lục Tịch.
“Lục Tịch?” Ai đang gọi tôi thế? Kí ức của tôi dường như đang động trên một người.,
May mắn là tôi chỉ bị trầy da bên ngoài, vết thương không nặng lắm.
Dương Tuấn đưa tôi đến bệnh viện, ngồi bên giường tôi cả buổi, với câu chuyện trước khi bị ngã xuống lầu, tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ trốn tránh là phương thuốc chữa lành trái tim bị thương tốt nhất
“Sao em lại ngã xuống lầu thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi hỏi Dương Tuấn.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Tối hôm qua em ngủ không ngon, hôm nay cả ngày lại chưa ăn gì, bị suy nhược cơ thể.” Chuyện anh không hề đề cập tới kia tôi cũng coi như không xảy ra, cố gắng mê hoặc bản thân rằng đó chi là ảo giác.
Sau hôm đó, Dương Tuấn vẫn ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi. Trong khoảng thời gian này chúng tôi lại như trước kia.
Tôi thi thoảng cũng đến dọn nhà giúp anh, mua thêm một vài vật dụng cần thiết, Dương Tuấn cũng mặc kệ chuyện tôi thay đổi trang trí trong căn nhà anh.
Có đôi lúc tôi cũng sẽ suy nghĩ nguyên nhân tại sa hôm đó mình lại ngã xuống lầu, nhưng không bao giờ đi tìm hiểu.
Dương Tuấn dường như rất để tâm đến tâm trạng đang bị thay đỏi của tôi, tôi phát hiện anh đang rất cẩn thận quan sát tôi.
Tháng chín, tôi cùng Dương Tuấn đến tham dự hôn lễ của bạn thân anh – Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại, nhìn thấy Hứa Tự Tại mặc mọt chiếc áo cưới trắng tinh, dáng vẻ e thẹn của cô trước mặt mọi người, hạnh phúc dạt dào hiện tất cả trên khuôn mặt, tôi mỉm cười ngưỡng mộ.
Dương Tuấn hỏi tôi cười cái gì, tôi nói cô dâu mới rất đẹp.
Dương Tuấn như một ảo thuật gia lấy một cái hộp nhỏ từ trong áo khoác, nghiêm trang hỏi tôi: “Lục Tịch tiểu thư, tiểu thư có bằng lòng tiếp nhận tâm ý của tôi không?”
Tôi do dự, mãi vẫn không mở miệng.
Thần sắc anh có vẻ hoảng sợ, tiếp tục nói: “Lục Tịch, tin anh đi, anh yêu em!”
Tôi cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy xuôi, dường như tiếp nhận cía hộp nhỏ trong tay anh một cách vô thức. Đó là một chiếc nhẫn tinh tế, bên trên còn khảm một viên đá kim cương khoảng 1 cara.
Dương Tuấn chậm rãi lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của tôi, rất vừa vặn.
Anh thở phào một hơi: “Lục Tịch, anh rất vui!” Anh nắm tay tôi rất tình cảm.
Tôi có chút cảm động, có chút hoảng sợ, nhưng ngọ ngào và hạnh phúc vẫn nhiều hơn.
Sau đó Dương Tuấn đưa tôi đến nhà ông bà ngoại anh, ngôi nhà của họ nằm trong đại viện của quân khu, có người gác cửa, tôi cảm thấy khó tin, Dương Tuấn nhìn tôi mỉm cười.
Hai người già tuy đều là cán bộ cao cấp nhưng rất hòa nhã, dễ gần, khiêm tốn, tiếp đón tôi như người thân. Bà ngoại của Dương Tuấn thì luôn miệng giục chúng tôi mau chóng kết hôn “Dương Tuấn đã sắp ba mươi rồi, thời đại của bà, cái tuổi đó của nó đáng lẽ phải có con năm, sáu tuổi rồi ấy chứ!” Bà ngoại cười ha ha nói.
“Lục Tịch vẫn đang đi học mà bà.” Dương Tuấn giải thích.
“Kết hôn rồi đi học tiếp cũng được mà, bây giờ trên báo chẳng nói đó sao, đi học cũng có thể kết hôn cơ mà.” Bà ngoại đúng là một người rất khéo léo.
“Ồ, vậy thì con cũng muốn Lục Tịch đồng ý.” Dương Tuấn nhìn tôi,
Tôi chỉ biết mỉm cười, bây giờ rất nhiều bạn học của tôi cũng đã kết hôn, nghiên cứu sinh kết hôn cũng không phải là chuyện lạ lẫm gì, chỉ là tôi nghĩ bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Cha mẹ tôi cũng đã từng gặp Dương Tuấn, cả hai người đều nghĩ anh là một thanh niên không tồi. Nhưng vì trước đây họ cũng biết Dương Kiệt, cho nên việc lựa chọn giữa hai anh em có chút không ổn.
Dương Tuấn đề cập đến việc muốn kết hôn cùng tôi với họ, họ đều nghĩ rằng làm thế quá gấp cho nên không đồng ý. Tôi nghĩ có lẽ cha mẹ tôi đang rất lo lắng.
Ngày Quốc khánh, một vài người bạn của Dương Tuấn cũng kết hôn vào ngày này. Dương Tuấn bàn bạc chúng tôi cũng nên đi góp vui, làm giấy đăng kí kết hôn. Dù sao cũng chỉ là một tờ giấy đăng kí, lại không ảnh hưởng đến ai, hơn nữa tờ giấy đó cũng đảm bảo quyền lợi cho tôi.
Lúc đó tôi không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ nếu muốn ở bên nhau thì một cái giấy đăng kí kết hôn là đủ.
Như vậy thì chẳng cần cha mẹ hay bạn bè làm chứng nữa. Dương Tuấn bảo có lẽ nên mời Dương Kiệt và Tiểu Uyên đến chúc mừng một chút,
Dương Kiệt nhìn tờ giấy đăng kí của chúng tôi, giật mình. “Sau này sẽ gọi em là chị dâu, thật đúng là không quen.”
Buổi tối hôm đó, bốn người chúng tôi mở tiệc chúc mừng, Dương Kiệt nói luôn miệng, còn ba người chúng tôi chỉ im lặng.
Sau đó tôi chuyển đến ở căn nhà nhỏ của Dương Tuấn.
Thỉnh thoảng đi học cũng chạm mặt Dương Kiệt, tôi phát hiện anh đã thay đổi rất nhiều. Không còn hẹn những bạn nữ khác đi ăn, đi chơi bóng, đi xem phim nữa, cũng không dễ dàng nói ra suy nghĩ của bản thân và nụ cười không còn vẻ thoải mái nữa.
Tôi nghĩ khi nào đó phải tìm dịp nói chuyện thẳng thắn với anh, dù sao trước đây chúng tôi cũng là bạn tốt.
Hết giờ học, Dương Tuấn nói tối nay có bữa tiệc xã giao, bảo tôi cứ về nhà trước. Tôi hơi thất vọng vì hôm nay là sinh nhật tôi. Cha mẹ sáng sớm đã gọi điện bảo tối về nhà tổ chức sinh nhật, còn tôi thì nói là buổi tối tôi đã hẹn Dương Tuấn rồi.
Thấy tôi có một mình, Dương Kiệt đi tới hỏi tôi tại sao Dương Tuấn không tới đón? Tôi nói với anh buổi tối Dương Tuấn có việc bận. Dương Kiệt hỏi tôi buổi tối có kế hoạch gì chưa, nếu chưa thì có thể gọi Tiểu Uyên và phương Dịch tới tụ tập một bữa, lâu lắm rồi không gặp Tiểu Uyên và Phương Dịch, tôi cũng cảm thấy nhơ nhớ họ. Cho nên tôi đồng ý.
Trước đây ai cũng cảm thấy căn tin siêu cấp phản cảm, nhưng bây giờ tất cả lại không hẹn mà cùng chọn căn tin, xem ra mọi người ai cũng có tình cảm với trận địa cách mạng.
Ba người họ đều nhớ sinh nhật tôi, tôi thấy rất cảm động. Cho nên toi cũng uống vài cốc bia.
Haiz, nhưng tôi không hề biết tửu lượng của bản thân lại kém cỏi đến thế, uống ia mà cũng có thể say đến trời đất quay cuồng. xem ra tôi thực sự không phải người có khả năng rượu bia.
Ăn cơm, vui chơi, cãi nhau ầm ĩ, lăn qua lăn lại vậy mà cũng đến mười một giờ hơn rồi.
Từ căn tin đi ra, tiết trời oi nóng cũng đã trở nên mát mẻ hơn nhiều, tôi ngửi được mùi ngai ngái của bùn đất, tôi đoán là trời sắp mưa.
Đêm đã khuya, Phương Dịch tiện đường đưa Tiểu Uyên về, chỉ còn lại tôi và Dương Kiệt.
Lúc Dương kiệt đưa tôi về, trời bắt đầu mưa,, anh vẫn như trước đây cởi áo làm ô che đầu cho tôi.
Tôi không biết rốt cuộc Dương Tuấn đã đứng chờ dưới lầu bao lâu,, tóm lại lúc Dương Kiệt đưa tôi về đến nhà thì toàn thân Dương Tuấn đã ướt đẫm, ô trên tay anh rơi xuống mặt đất.
Anh nhìn thấy tôi và Dương Kiệt thì chầm chậm bước vào nhà, trong mắt đầy tơ máu.
Tôi muốn gọi anh, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Sau cùng vẫn là Dương Kiệt phản ứng trước nhất: “Anh, sao anh lại mắc mưa dưới lầu thế?”
Dương Tuấn không để ý tới anh mà chậm rãi bước tới trước mặt tôi. Ánh mắt của anh mờ ảo, mái tóc bị mưa làm ướt chảy từng giọt nước xuống mặt, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt má tôi, sau đó tát tôi một cái rất mạnh.
Cái tát này Dương Tuấn dùng toàn bộ sức lực cơ thể, tôi đã nếm được vị tanh của máu rồi, rất nhanh máu đã chảy ra từ khóe miệng tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi mất hết cảm giác, chỉ thấy bóng hai người rung lên trong mắt mình. Thì ra mùi vị bị đánh là thế này.
“Cô ấy rốt cuộc làm sai điều gì?” Tôi dường như nghe được giọng Dương Kiệt.
“Ha, cái sai của cô ta chính là đi cùng mày!” Dương Tuấn lạnh lùng nói. Tuy là mùa hè nhưng tôi lại cảm thấy cả người run lên.
Đêm nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy việc quyết định ở bên Dương tuấn là một sai lầm.
Rất nhiều chuyện sẽ bị bỏ qua, chỉ cần bạn không cố gắng theo đuổi nó
Tôi dường như rất giống với loài đà điểu quý hiếm, chỉ biết rúc đầu trong cát trốn tránh cuồng phong.
Từ lần dạy bảo lần trước của Dương Tuấn, tôi bắt đầu tránh mặt Dương kiệt.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân, vội vã lựa chọn Dương Tuấn có phải là quyết định đúng đắn?
Tôi và Dương Tuấn chẳng thể nào quay lại trước kia nữa. Tuy rằng sau hôm đó anh đã xin lỗi tôi rất nhiều, thậm chí còn ân hận vì hành vi bộc phát hôm đó.
Có lẽ không chỉ đơn thuần là vì một cái tát anh tặng tôi kia, mà là tôi phát hiện anh có rất nhiều địch ý với Dương Kiệt. Anh chọn tôi liệu có phải vì trước kia tôi là bạn gái của Dương Kiệt hay không?
Có một khoảng thời gian tôi cảm thấy rất khó chịu nhưng không biết phải nói cụ thể thế nào. Dương Tuấn cũng thỉnh thoảng hỏi tôi bị làm sao? Đôi khi nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó mà suy nghĩ miên man, tôi cũng không biết nên trả lời anh thế nào.
Đôi lúc cũng nhớ tới Dương Kiệt, e rằng người đàn ông bất hạnh nhất trong gia đình họ chính là Dương Kiệt chứ không phải Dương Tuấn,
Tôi nói với Dương Tuấn là muốn chuyển vào ở trong trường, bởi vì tôi cần một chút không gian tự do, Dương Tuấn cứ im lặng mãi. Loại im lặng này khiến tôi nhớ đến khoảng bình lặng trước khi giông bão ập tới.
Tôi vẫn chuyển về kí túc xá trong trường, căn phòng của Dương Tuấn thỉnh thoảng tôi vẫn tới.
Có vài lần tới thu dọn nhà cửa giúp anh, phát hiện anh bắt đầu hút thuốc, bởi vì dưới đất chất đầy đầu mẩu thuốc lá.
Co nữa, tôi lại phát hiện Dương Tuấn bắt đầu uống rượu, ở phòng bếp tôi có nhìn thấy vỏ chai rượu, hơn nữa, số lượng cũng khá nhiều.
Có lẽ Dương Tuấn cũng không vui vẻ gì.
Dương Tuấn thi thoảng cũng tới trường tìm tôi, chúng tôi thường đi tới những nơi đã đến lúc mới quen nhau, tâm sự vài chuyện.
Tiểu Uyên nói chúng tôi như vậy đâu có giống vợ chồng trẻ mới cưới?
Tôi nói, tất cả mọi chuyện chúng tôi đều đã làm rồi, sao lại không giống vợ chồng chứ?
Thứ bảy không có tiết học, từ sáng sớm tôi đã đến nhà Dương Tuấn tìm anh. Tôi cũng có một bộ chìa khóa của căn nhà đó, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi nhẹ nhàng mở cửa, nhưng lại nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện.
”Cháu không thể đối xử với Dương Kiệt như vậy, thế là không công bằng!” Tiếng của một phụ nữ trung niên.
“Không tới lượt bà nói.” Giọng nói lạnh băng của Dương Tuấn khiến tôi rét run
“Cháu cướp Lục Tịch đi, có biết Dương Kiệt khổ sở nhường nào không, nó nói cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa!” Tôi khẳng định người bên trong là mẹ của Dương Kiệt.
“Haha…haha” Dương Tuấn cười lớn.
“Đúng, tôi cố ý đấy, tôi chính là muốn Dương Kiệt đau đớn khổ sở!” Giọng nói Dương Tuấn lại biến thành bén nhọn như thế.
“Hà tất phải làm vậy? Cháu căn bản không yêu cô bé đó, cháu chỉ muốn cướp bạn gái của Dương Kiệt mà thôi!”
“Đúng vậy, tôi không yêu cô ta, trên đời này tôi chỉ yêu duy nhất mẹ của mình, nhưng chính các người đã hại chết bà ấy!”
“Dương Tuấn, cầu xin cháu buông tha cho Dương Kiệt, cũng là buông tha cho Lục Tịch!”
“Không, dù chết tôi cũng không buông tha, bà cút đi!” Tiếng gào thét khản giọng của Dương Tuấn đối với tôi lại xa vời như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.