“Kia, khế bán thân, có thể trả lại cho ta không?” Ta cúi đầu, không muốn nhìn thấy nụ cười chói mắt trên mặt gã.
“Ân?” Trác Anh sửng sốt một chút, lập tức nói,“Ngươi chờ một chút, ta đưa cho ngươi ngay.”
Tờ giấy mỏng manh màu vàng bán đứt hơn mười năm tự do của ta được chìa ra! Ta nhìn kỹ tên tuổi, rồi đem khế ước thu vào trong lòng.
“Cửu nhi đa tạ Trác tổng quản mấy ngày nay chiếu cố.” Ta hướng Trác Anh xoay người thở dài.
“Ngươi đang nói cái gì?” Trong thanh âm của gã không hề có ý cười vừa rồi.
“Cửu nhi nay đã là thân tự do, không nên ở lại Hoắc phủ nữa.” Ta cúi đầu nói lời đầy khách sáo,“Hôm nay cứ đến đây thôi, ngày khác nếu có duyên……”
“Đừng? Ngươi muốn đi?” Trác Anh bắt lấy hai tay của ta,“Ngẩng đầu lên! Vì sao không nhìn ta?”
Do dự một chút, ta mới ngẩng đầu nhìn thẳng gã,“Trác tổng……”
“Tổng cái gì mà tổng? Ngươi ngày hôm qua cũng không phải bảo ta như vậy!” Trác Anh kích động rống to.
Ngày hôm qua? Nhớ lại bộ dáng phóng đãng ngày hôm qua, ta không tự chủ run run một chút. Thân thể dâm tiện này…….
Có lẽ là sắc mặt trắng bệch của ta làm cho gã mềm lòng, Trác Anh hít sâu mấy hơi,“Ngoan, nói cho ta biết, vì sao đột nhiên muốn đi?”
Là ngữ khí ôn nhu khiến cho ta quyến luyến, cũng là thủ phạm làm cho ta đình trệ.“Đã chiếm được thứ muốn ……” Ngươi cần gì phải để ý ta đi hay ở?
“Muốn?” Trác Anh cắt lời ta nói,“Ngươi muốn chính là tờ giấy rách kia? Nói a, ngươi cùng ta một chỗ là vì tờ khế bán thân kia?”
“Đó là tự do cả đời của ta, ta không nên sao?” Ta quay đầu không nhìn gã.
“Ta sẽ không cho ngươi đi!” Trác Anh ôm chặt ta vào trong lòng,“Ngày hôm qua ngươi đồng ý đều đã quên rồi sao?”
Đồng ý? Trong đầu còn sót lại chỉ là một ít hình ảnh ta không biết liêm sỉ như thế nào……. Ta đồng ý cái gì?
“Ngươi nguyện ý đem toàn bộ chính mình cho ta, bao gồm nơi này!” Trác Anh chỉ vào ngực trái ta nói.
“Sẽ không!” Ta quả quyết phủ nhận,“Ta không đem nó cho ngươi!” Tim của ta đã mai táng theo Cận, nó không còn để cho người khác!
“Vì sao? Ta đối với ngươi không tốt sao?”
“Tốt!” Ta nhìn vào mắt gã khẳng định,“Ngươi là người đối tốt với ta nhất sau khi Cận rời khỏi.”
“Kia vì sao còn muốn rời ta đi?” Trác Anh lại lần nữa ôm chặt ta.
Ta lẳng lặng mặc gã ôm,“Bởi vì ta phát hiện sự “tốt” này là giả.”
Kỳ thật ta đều biết ôn nhu của gã không phải cho ta, không có vạch trần, là vì ta tham luyến cảm giác hạnh phúc kia. Nay chân tướng bị tờ giấy kia che khuất đã bị Hoắc Ngạn đâm thủng, ta thấy không thể giả vờ thêm nữa.“Ta không phải Vũ Sinh, ngươi cũng nên tỉnh.”
“Vũ Sinh? Cái đó và hắn có quan hệ gì?”
“Hoắc lão gia nói lúc trước mua ta là bởi vì bộ dáng ta khóc rất giống Vũ Sinh…… Nhưng mà đồ dỏm dù sao cũng là đồ dỏm, sao có thể so với chính phẩm. Hoắc lão gia tìm về chính phẩm, tự nhiên sẽ không cần để ý tới đồ dỏm nữa, nhưng đối với người muốn tìm chính phẩm mà không thể……” Ta ngừng một chút,“Ta là đồ dỏm, mà ngươi……”
“Ngươi đến tột cùng muốn nói gì?” Thanh âm Trác Anh dần dần lạnh xuống.
“Người mà người muốn đối đãi ôn nhu không phải là ta! Ta không muốn tiếp tục cùng ngươi đóng kịch nữa, thả ta đi!”
“Không có khả năng!” Trác Anh đáp rõ ràng,“Ta sẽ không cho ngươi đi! Với ta, ngươi chính là chính phẩm!”
“Đồ dỏm hoặc chính phẩm đều không sao cả, ta chỉ muốn rời đi nơi này.” Ta không muốn tin tưởng lời gã nói nữa.
“Ngươi là đang tức giận? Là có người nói với ngươi cái gì sao? Ta đi ra ngoài trước, ngươi bình tĩnh một chút, không cần làm ra quyết định sẽ làm chính mình hối hận.” Trác Anh buông ta ra đi đến ngoài cửa.
“Ta muốn rời đi, sẽ không hối hận!” Ta đối với bóng dáng của gã lớn tiếng nói.
Trác Anh dừng một chút vẫn là rời khỏi, không bao lâu, ngoài phòng truyền đến thanh âm leng keng thùng thùng, trong phòng rất nhanh u ám xuống. Gã thế nhưng sai người đem cửa sổ bịt kín lại! Ta vội vàng chạy tới đẩy cửa ra, làm sao còn mở được?
Gã thế nhưng dùng loại phương pháp này giữ ta lại……