“Ta sẽ làm cho ngươi tin tưởng!” Trác Anh bỏ lại ta một mình trên giường, xanh mặt rời đi.
Vì sao bộ dáng của gã cứ như là ta làm sai? Chẳng lẽ gã còn muốn đem một tiểu quan nhi giữ ở bên người? Gã nên cảm kích ta thức thời mới đúng.
“Vì sao tham luyến gã ôn nhu, còn muốn đi theo bên cạnh gã?” Ta đối chính mình nói. Buổi sáng tỉnh lại, cảm giác ngọt ngào cùng ngượng ngùng làm cho ta đột nhiên mất lý trí, làm cho ta thế nhưng muốn được tự do, sau đó vẫn bồi ở bên gã cho đến khi gã chán chê.
Ta là làm sao vậy? Sau khi Cận rời khỏi ta vốn không nghĩ tới việc sẽ ở lại bên cạnh ai, chẳng lẽ ta……? Không! Không có khả năng, tim ta chỉ có Cận, hơn nữa, “Ngươi không xứng, đừng quên xuất thân của ngươi!”
Ngay tại thời điểm ta đang cực độ chán ghét chính mình, Vũ Sinh thấy được dấu vết một thân phóng đãng của ta. Chuyện kế tiếp chỉ có thể dùng ngoài dự kiến để hình dung. Hoắc Ngạn hưu Vũ Sinh!
“Vũ Sinh, Hoắc Ngạn tự có suy tính của mình, ngươi không nên trách hắn.” Lúc Vũ Sinh đến chào từ biệt, trùng hợp Hoắc Ngạn từ bên ngoài trở về.
Vũ Sinh đem ta phó thác cho Trác Anh, hắn phó thác làm cho ta nghĩ đến chuyện mấy năm trước khi Cận rời đi……“Ta không cần hắn chiếu cố. Mang ta cùng nhau đi!” Ta kiên quyết nói:“Nếu ngươi cảm thấy thiếu ta, liền mang ta cùng nhau đi!”
Vũ Sinh hiển nhiên không dự đoán được ta sẽ yêu cầu như thế, lắp bắp hỏi ta nguyên nhân. Nguyên nhân?“Bởi vì…… Bởi vì người ta thích là ngươi, ta lưu lại là vì ngươi, nay ngươi muốn đi thì không thể bỏ rơi ta!” Ta trợn tròn mắt nói dối.
Vũ Sinh do dự, còn ta kiên quyết, rốt cuộc làm cho Trác Anh không thể nhịn được nữa hạ lệnh đuổi khách.
Sau hồi lâu nhìn nhau không nói gì ta liền mở miệng trước,“Hoắc lão gia thật sự muốn hưu Vũ Sinh?”
“Đúng!” Trác Anh đến gần giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa phát sinh ôm lấy thân thể ta, mệt mỏi tựa đầu vào trên vai ta. Ta không được tự nhiên giãy giụa,“Đừng nhúc nhích!” Gã siết chặt cánh tay, làm cho ta càng gần sát gã.
Ta không tránh động nữa. Ta còn có chuyện muốn hỏi, ta thầm nói với chính mình, kiên quyết xem nhẹ một tia đau lòng cùng không đành lòng trong tim.“Không có đường nào cứu vãn sao?”
“Ngươi đối cái gì đều lạnh lùng thản nhiên, vì sao quan tâm chuyện này như vậy?” Trác Anh từ nơi hõm vai ta ngẩng đầu, nhưng không có buông tay.
“Bởi vì Vũ Sinh.” Ta không chút nào che giấu sự quan tâm trong lòng đối với Vũ Sinh.
“Ngươi liền thích hắn như vậy? Ta đây thì sao?” Trác Anh như là nhớ tới cái gì, truy vấn,“Ngươi thích ta không?”
Vấn đề của gã làm cho ý niệm trong đầu ta là “muốn ở lại bên cạnh gã” lại nổi lên, ta là thích gã đi?“Không thích.”
“Người Vũ Sinh thích là Hoắc Ngạn!” Trác Anh tiếp tục siết chặt cánh tay, như là muốn đem ta dung nhập vào trong thân thể gã.“Còn có người tên Cận kia, ta biết ngươi vẫn không quên được hắn, nhưng mà hắn đã chết rồi! Hắn tài cán vì ngươi làm cái gì? Có thể giống như ta ôm ngươi, chiếu cố ngươi sao? Vì sao ngươi còn ngây ngốc mê luyến hắn, vì sao ngươi không để cho ta thay thế hắn?”
“Không ai có thể thay thế được Cận! Mà dù có cũng không phải là ngươi!” Lời nói của Trác Anh làm cho ta cảm thấy tức giận, không ai có thể thay thế vị trí của Cận trong lòng ta, cho dù ta đối gã có chút hảo cảm ta cũng không quên Cận. Tuyệt đối sẽ không!
“Vậy thì là ai? Vũ Sinh sao? Đúng rồi, ngươi vừa rồi mới nói là thích hắn mà!” Trác Anh có chút tự giễu nói.“Nhưng mà ta không muốn buông tay! Lưu lại vì ta, được không?” Gã dùng thanh âm mềm nhẹ có thể mê hoặc ta ở bên tai ta nói.
Ta lại một lần bị mê hoặc, tâm bắt đầu dao động. Nhưng mặc kệ gã có phải thật sự thích ta hay không, vì tốt cho gã cũng là tốt cho ta,“Thả ta đi!”
“Là ngươi bức ta!”