Hoắc Ngạn trở lại Trúc Hiên, ta không chỗ đi, nhìn nhìn mọi người, ta biết mình không hợp với họ. Còn lưu lại làm gì chứ? Ta mỉm cười một chút, đi về hướng cửa lớn.
“Ngô ~” Lúc ta sắp đi đến đại môn, một bàn tay to che miệng của ta.
“Ngươi muốn đi đâu?” Trác Anh? Gã muốn làm gì?“Lén đi? Ta nói rồi nếu có một ngày ngươi lại bước vào Hoắc phủ, ta liền cả đời không buông ngươi ra!” Nói xong Trác Anh liền ôm ta vác trên vai.
“Thả ta xuống!” Hảo doạ người a! Nhưng Trác Anh như là không nhìn thấy ánh mắt của người hầu lui tới, cho đến khi vác ta về chỗ ở của gã.
Không kịp làm cho ta đứng vững, gã liền cắn lấy môi ta. Sau khi kịch liệt dây dưa,“Vừa nãy chỉ mới không nhìn ngươi một cái, ngươi liền trộm đi, có lẽ nên đem ngươi khoá lại!”
“Ta trở về là vì……” Một ngón tay chặn ngang môi ta, ngăn lại lời ta muốn nói.
“Ta không cần nguyên nhân, ta chỉ biết ngươi đã trở lại, đây là thiên ý, nhất định ngươi là của ta!” Trác Anh cười thật tươi, như là nhặt được kim nguyên bảo.“Chờ qua việc này, chúng ta sẽ thành thân!”
“Không cần!” Gã điên mất rồi sao? Thế nhưng muốn “thành thân” với ta!
“Không cần? Là ngại lâu lắm? Ta cũng hận không thể đêm nay liền cùng ngươi động phòng hoa chúc, nhưng mà Lục lão gia vừa mới mất, Vũ Sinh cùng Hoắc Ngạn đều phải giữ đạo hiếu, lúc này tổ chức tiệc vui không quá thích hợp……” Vẻ mặt Trác Anh đầy khó xử nói.
“Ta không muốn cùng ngươi thành thân!”
“Ngươi……” Trác Anh thay đổi sắc mặt, như là sắp rống lên, nhưng sau đó lại lên tiếng thật ôn nhu,“Hảo, hảo, chúng ta trước không đề cập tới thành thân. Nhưng không cho ngươi rời đi!” Thấy ta muốn nói chuyện, Trác Anh vội vàng nói tiếp,“Vũ Sinh vừa mới trải qua nỗi đau mất người thân, ngươi còn nhẫn tâm làm cho hắn chịu nỗi khổ ly biệt sao?”
“Này……” Ta không biết nói gì ứng đối, bộ dáng Vũ Sinh quả thật làm cho người ta lo lắng.“Hảo, ta tạm thời không rời đi.”
Lời hứa của ta cũng không làm cho Trác Anh yên tâm, gã bắt đầu lúc nào cũng khắc khắc đem ta mang theo bên cạnh. Nhờ vậy ta mới biết được, thì ra tang sự cũng có thể long trọng như thế.
Từ việc chọn mua vật hiến tế đến chiêu đãi rồi đến tân khách phúng viếng, sự tình nhiều như là con rận trên mình trâu. Suốt cả ngày, chỉ là đi theo bên cạnh Trác Anh ta cũng mệt mỏi đến không đứng dậy nổi.
“Mệt sao? Nhẫn nhẫn, ngày mai trên đường chúng ta đi sẽ không có nhiều chuyện như vậy.” Trác Anh nhẹ nhàng cầm tay ta thì thầm.
Đáy lòng nhè nhẹ ngọt làm cho ta mặc gã lôi kéo,“Đi nơi nào?”
“Tuyển mộ bia.” Trác Anh ở bên tai ta nhỏ giọng nói.
Mộ bia……, có một số việc nên làm…….
Sáng sớm hôm sau, ta cùng Trác Anh liền ra cửa. Dọc theo đường đi Trác Anh đi một chút liền dừng, giống như cũng không vội vã lắm, ngược lại ta cứ hết lần này đến lần khác thúc giục gã nhanh một chút.
Đến cửa hàng thợ đá, thừa dịp lúc Trác Anh đang chọn vật liệu đá, ta tìm gặp ông chủ,“Xin hỏi một khối mộ bia bao nhiêu bạc?”
Ông chủ biết ta là đến cùng Trác Anh, không dám chậm trễ, vội vàng trả lời,“ Nơi này của chúng ta đều là vật liệu đá tối thượng đẳng, chỉ cần mười hai lượng liền……”
“Ta chỉ cần loại thường một chút là tốt rồi, chỉ khắc bốn chữ ‘Túc Cận chi mộ’, cần bao nhiêu bạc?” Ta cắt lời ông chủ.
“Thì ra ngươi vẫn nhớ mãi không quên Cận là họ Túc.” Trác Anh buông vật liệu đá trong tay,“Ông chủ lấy thứ này đi, hai khối, một khắc theo chữ trên đây, cái còn lại, liền chiếu theo hắn nói.”
“Không cần……” Ta muốn cự tuyệt, nhưng mà……
“Đi thôi!” Trác Anh lưu lại ngân lượng cùng chữ rồi xoay người đi ra ngoài. Ta bị ông chủ giữ lại viết mấy chữ sẽ khắc vào mộ bia, chờ khi ta đuổi theo, Trác Anh đã đi rất xa rồi……