Mua Nam Thê

Chương 111: Phiên ngoại:Hiểu lầm




“Sẽ bị người nhìn thấy!”
Trác Anh cương một chút, lập tức,“Đi theo ta!”
“Đi nơi nào?” Ta hỏi có chút không tình nguyện, nhưng mà bước chân cũng không chậm.
“Huyện nha.” Xem ra Trác Anh rất sốt ruột, bởi vì ta phải chạy mới có thể đuổi kịp gã.
Ta không thể không hỏi gã,“Đi vào trong đó làm cái gì?”
“Làm chuyện mà để sau này ta có thể quang minh chính đại thân ngươi!” Trác Anh vừa đi vừa ở trên gương mặt ta lưu lại một nụ hôn.
Ta lấy tay che nơi Trác Anh vừa mới hôn qua, ở nơi mà tuỳ thời đều có người đi qua mà hôn ta, gã còn chưa đủ quang minh chính đại sao?
Ta cứ nghĩ người có quyền thế ngập trời là Hoắc Ngạn, thì ra Trác Anh cũng không kém cỏi chút nào, chỉ dùng thời gian uống một chén trà nhỏ, Trác Anh đã làm cho ta thoát ly nô tịch, ký hôn thư. Từ nay về sau ta chính là Túc Quỳnh, thê tử của Trác Anh.
Ra khỏi huyện nha,“Hiện tại, ngươi đã là thê tử của ta!” Trác Anh vui vẻ ôm thắt lưng của ta, cúi đầu ở bên tai ta nói,“Kế tiếp là phải chuẩn bị một toà nhà, sau đó ta muốn đường đường chính chính nghênh đón ngươi vào cửa.”
Ta không nói gì, mỉm cười mặc gã ôm. Cái gì sợ hãi, bất an; cái gì liêm sỉ, e lệ, hết thảy không còn trọng yếu, lúc này ta như là thuyền vào cảng, rốt cuộc đã tìm được bến đỗ.
Trác Anh là người nói là làm, cho nên rất nhanh chúng ta liền đi xem vài toà nhà.“Ngươi thích kiểu nhà thế nào?” Trác Anh ở bên tai ta nhỏ giọng hỏi.
“Ta nghe lời ngươi.” Ta mỉm cười trả lời.
Mày Trác Anh hơi hơi nhíu một chút,“Tiếp theo là toà nhà nơi thành nam, chúng ta thuận đường nhìn xem hỉ phục trước đi.”
“Ân.” Cảm giác ngọt ngào trong lòng đã làm cho ta bất chấp đây là trên đường cái người đến người đi, mà gã lại đang thân mật nắm tay của ta.
Trong tiệm may, Trác Anh xem qua các hình thức hỉ phục, cuối cùng lựa chọn một bộ hoa mỹ,“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi thích là tốt rồi.” Ta cũng không để ý trong tay gã cầm là cái gì, mặc dù thứ đó là ta phải mặc.
Sau khi Trác Anh nghe ta trả lời lập tức thay đổi sắc mặt, ném quần áo trong tay lôi ta ra khỏi tiệm.
Gã đang tức giận sao? Bởi vì lực đạo trên tay gã cơ hồ sắp bóp nát xương cốt của ta. Nhưng mà vì cái gì chứ? “A……” Ta rốt cuộc nhịn đau không được kêu ra tiếng.
Trác Anh kéo ta vào một ngõ nhỏ hôn ám, áp chế ở trên tường.
“Ngươi……” Ta vừa mới mở miệng liền bị gã khoá môi, nhưng mà gã nhưng không có tiến thêm một bước nào nữa, chỉ là môi áp lấy môi như vậy thôi.
Hồi lâu sau, gã buông ra môi ta,“Đừng nói! Ta biết ngươi không muốn, nhưng mà ta không muốn buông tay! Ở lại đi!” Ánh mắt Trác Anh nhìn ta thế nhưng có luyến tiếc cùng đau xót,“Ở lại để cho ta chăm lo cho ngươi, được không?”
Người luôn bá đạo, ép buộc ta là nam nhân trước mắt sao? Vì sao lời nói của gã không còn cường thế, mà là khẩn cầu?“Ta……, ngươi sẽ cho ta đi sao?”
“Ta nói như vậy cũng giữ ngươi lại không được sao?” Trác Anh cười khổ buông tay xuống.
“Ta cũng không nói muốn đi!” Ta đúng là vẫn không đành lòng nhìn bộ dáng bi thương của gã.Namnhân cường thế này, chắc không có người khác có thể nhìn thấy cái dạng này của gã đi.
“Nhưng ngươi cũng không muốn ở lại.” Trác Anh xoay mặt đi không nhìn ta.“Ngươi đối với việc của mình cũng không để ý, mặc cho ta bài bố, ta muốn không phải là một con rối! Tâm của ngươi đâu? Ngươi chưa bao giờ nói với ta một câu thích……”
“Ta không muốn rời khỏi!” Ta không nói “thích” là thương tổn gã sao,“Ta cũng không phải đối cái gì cũng không để ý. Ta không có ý kiến là vì……, bởi vì ngươi là chủ nhà……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.