“…… Bởi vì ngươi là chủ nhà……” Ta có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói.
Trác Anh nâng cằm ta lên,“Ta muốn bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi, nhưng ta không muốn ngươi bởi vì vậy mà trở nên yếu đuối, chỉ biết thuận theo ta. Ngươi là một nam tử, nên cùng ta sóng vai mà đứng. Ta hy vọng ngươi có thể nói ra ý tưởng của bản thân, ngươi thích dạng nhà ở như thế nào, muốn mặc hỉ phục ra sao…… Ta muốn không phải một thê tử chỉ biết nhân nhượng ta, hiểu chưa?”
“Dạng phòng ốc gì đều không sao cả. Ta chỉ muốn có người bồi ở bên cạnh ta, cho ta dựa vào, cho dù chỉ là một ngôi nhà tranh đụt mưa tránh gió cũng là đủ.” Thấy Trác Anh định mở miệng, ta đưa tay che miệng gã lại,“Từ xưa đến nay, nữ nhân luôn trang điểm lộng lẫy trong ngày vui của mình. Ta tuy là nam tử, nhưng mà vào ngày đón dâu, ta cũng muốn vì ngươi mà giả dạng, ta chỉ muốn mặc hỉ phục mà ngươi cảm thấy đẹp……”
Trác Anh nắm tay ta đang đặt trên môi gã, khẽ hôn lòng bàn tay của ta một cái,“Là ta hiểu lầm ……” Gã nắm tay ta khoát qua thắt lưng gã, sau đó đem ta ôm chặt,“Ta rất lo lắng. Ngay từ lúc ban đầu là do ta dùng thủ đoạn để có được ngươi, ngươi chưa bao giờ nói qua ngươi thích ta, nguyện ý cùng ta cả đời nhất thế……”
Ta tựa như thiêu thân, biết rõ vận mệnh đốt người chờ ở phía trước, ta còn lao vào. Ta siết chặt cánh tay đang choàng qua eo gã,“Ta muốn lưu lại.”
Cuối cùng ta vẫn chưa đối gã nói “thích”, cho dù đã thoát ly nô tịch, nhưng ta vẫn sợ hãi. Người hèn mọn như ta có tư cách nói thích không? Ta có thể độc chiếm nam nhân vĩ đại này sao? Nếu có một ngày gã thấy rõ ràng, ta cũng không cho rằng gã tốt như vậy, ta nên đi nơi nào?
Cuối cùng ta lựa chọn một tiểu viện ở thành nam. Toà nhà không ra dáng của người giàu có, lại làm cho người ta có cảm giác gia đình. Hỉ phục được chọn là hai bộ tân lang giống nhau như đúc, bộ nhỏ hơn một chút là của ta.
Ngày mai, ta sẽ gả cho Trác Anh. Có lẽ từ nhỏ ở Nam Phong quán thấy được hơn, có lẽ cho tới nay ta đều thư phục dưới thân nam nhân, cũng có lẽ đã có tiền lệ là Hoắc Ngạn cùng Vũ Sinh, tóm lại đối với chuyện gả cho Trác Anh ta không cảm thấy bài xích. Nhưng mà hôm nay ta đã có loại xúc động muốn đổi ý. Ta có chút khẩn trương, ta sẽ trở thành thê tử mà Trác Anh muốn sao?
Dựa theo phong tục, trước khi thành thân ba ngày tân lang tân nương không thể gặp mặt. Đã gần ba ngay không nhìn thấy gã, đáy lòng khẩn trương làm cho ta nôn nóng bất an. Nơi hiện tại ta ở cách Cận rất gần, quyết định đi ra ngoài một chút đến viếng Cận.
Bắt đầu từ khi nào, Cận trở thành lựa chọn thứ hai trong lòng ta? Khi ta tịch mịch, thống khổ, bất an, Cận không còn là người mà ta nghĩ đến trước tiên nữa……
Ta nên nói với Cận như thế nào, hắn đã không còn là người tối trọng yếu đối với ta? Không, Cận sẽ không để ý đâu. Cho tới bây giờ hắn cũng không muốn tình cảm của ta, hắn muốn là trở thành người tối trọng yếu của người kia.
Ta nhanh hơn cước bộ đi đến trước mộ phần Cận.“Ái thê Túc Cận chi mộ phu Mục Nhiễm lập”, ta mỉm cười nói với Cận. Mộ bia trước mộ phần không phải là cái mà ta đã lập cho hắn trước đó vài ngày.
“Rốt cuộc ngươi đã tìm được quy túc ngươi muốn, ta cũng tìm được của ta rồi……” Nhưng mà không biết có phải quy túc cuối cùng hay không……“Ngày mai ta sẽ gả cho Trác Anh, Tiểu Lễ nhi của ngươi trưởng thành, nhưng ngươi lại không thể nhìn thấy hắn thành thân……”
“Ta sẽ thay thế Cận đi chúc mừng.” Một giọng nam xa lạ nhưng ta không bao giờ quên vang lên sau lưng ta.
“Không dám làm phiền Bắn Vân tướng quân!” Ta đối nam nhân này không thể sinh ra hảo cảm gì, cho dù y là người mà Cận yêu nhất.
“Chắc chắn Cận sẽ muốn đi? Ta hiện tại còn sống chỉ là vì thay Cận làm xong chuyện hắn muốn làm mà làm không được, sau đó ta sẽ trở về bồi hắn.” Trong thanh âm của nam nhân tràn đầy cô đơn.
“Tuỳ ngươi!”