Mua Nam Thê

Chương 22: Ngoài ý muốn




Mẫu thân bị luân bạo, tử vong, phụ thân thất hồn lạc phách, nhảy xuống núi tự sát.
Bi thương lớn nhất của con người chính là cùng người mình yêu thương sinh ly tử biệt, nhưng trước lúc chết còn phải nhìn thấy bọn họ thống khổ, như vậy còn đau gấp trăm lần.
“Thế nhưng, nơi đó không phải chốn đào nguyên sao? Như thế nào lại……” Sau khi biết chữ Vũ Sinh cũng  thấy qua không ít danh lam, trong ấn tượng của hắn thì đó là nơi đẹp nhất.
“Sau khi ông tìm được chúng ta, khuyên bảo nhị ông theo ông về nhà. Nhị ông lúc đầu không chịu. Hắn là nghịch tử Hoắc gia, trở lại Hoắc gia chịu khổ không chỉ có chính hắn.”
“Thế vì cái gì sau này lại đồng ý?”
Nghe được vấn đề của Vũ Sinh, Trác Anh sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy ánh mắt của ông quả không sai, Vũ Sinh là một đứa nhỏ thông minh, tương lai có khả năng đảm nhiệm vị trí chủ mẫu Hoắc gia.“Bởi vì ông ra mặt làm chủ, mệnh lệnh bất cứ một người nào trong Hoắc gia cũng không được  khó xử một nhà ba người bọn họ. Nhị ông vốn còn đang do dự, nhưng tiểu di nương không đành lòng nhìn Huống nhi chịu khổ, muốn nhị ông về nhà. Nhưng không nghĩ tới chúng ta rời đi thôn không quá vài ngày, tiểu di nương cùng Huống nhi đã bị người bắt đi.”
“Những người đó……” Vũ Sinh không biết chính mình nên hỏi cái gì, những người đó là ai phái đi? Những người đó chính là đối mẫu tử bọn họ thi bạo?
“Khi chúng ta ở một ngôi miếu đổ nát tìm được bọn họ……, tiểu di nương quần áo không chỉnh, vừa nhìn thấy nhị ông liền trở nên thật kích động, không ngừng nói ‘Không xứng ở bên cạnh hắn, không xứng thương hắn’, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý liền đâm đầu vào cây cột trong miếu.” Trác Anh ngừng một chút,“Sau khi chôn cất tiểu di nương, nhị ông liền trở nên thất hồn lạc phách. Có một ngày, vào nửa đêm, mang theo Huống nhi lên đỉnh núi, sau đó, ở trước mặt Huống nhi nhảy xuống.”
Hai người tương đối trầm mặc hồi lâu —
“Việc này cùng Hoắc gia có quan hệ gì?”
“Sau khi lão gia cầm quyền liền tra xét ra, người năm đó bắt đi mẫu tử bọn họ là do đám lão già của Hoắc gia sai khiến. Về phần ông, nếu không phải vì hắn, một nhà tiểu di nương sẽ không rời đi thôn, cũng sẽ không có chuyện sau đó. Mà khi hắn biết chân tướng, hắn lại khắp nơi cản trở kế hoạch báo thù của lão gia.”
“Ý của ngươi là lão gia hận đại bá phụ?” Vũ Sinh thật cẩn thận hỏi, nếu thật sự là như thế, đêm đó bị thô bạo là do hắn gieo gió gặt bão.
“Có lẽ thế!” Trác Anh ba phải cái nào cũng được nói.
“Có lẽ……” Ngay lúc Vũ Sinh định tiếp tục truy vấn thì —
“Sinh chủ tử, nên dùng cơm trưa.” Tiểu nha đầu Bích Tình thay thế Vãn Thúy hầu hạ Vũ Sinh vào cửa bẩm báo.
Vũ Sinh ngẩn ra, nên dùng cơm trưa?“Đã muốn lâu như vậy? Vãn Thúy tỷ tỷ không phải đi tiên dược sao? Tại sao lâu như thế?”
“Sinh chủ tử, ngươi đã khoẻ?” Bích Tình kinh hỉ kêu lên,“Ta đi nói cho Tử Quỳnh các nàng hay.” Các nàng đều rất thích nam phu nhân đơn thuần, dễ dàng thẹn thùng này.
“Ta phải đi.” Trác Anh cũng đi theo tự mình cáo từ.
“Trác đại ca ngồi trong chốc lát nữa đi.” Vũ Sinh thật tình giữ lại, hắn còn có việc muốn hỏi.
“Vì ngươi gọi ta một tiếng ‘Trác đại ca’, xem như hôm nay ta đến không uổng công, có rảnh ta lại đến nhìn ngươi.” Trác Anh mỉm cười đáp lại, Vũ Sinh này thật sự làm cho người ta yêu thương a.
Vũ Sinh nhìn theo Trác Anh rời đi, không lâu chợt nghe thấy gã răn dạy bọn nha hoàn “Điên điên khùng khùng còn giống bộ dáng gì nữa”, rồi cảnh cáo các nàng “Nếu như tái phạm sẽ bị phạt”. Kỳ thật gã là một người ngoài lạnh trong nóng đi?
Sau đó, Vũ Sinh đã bị các oanh oanh yến yến vây quanh. Các nàng biểu đạt đầy đủ chính mình quan tâm.
“Sinh chủ tử!” Vãn Thúy lo lắng chạy đến bên cạnh Vũ Sinh,“Xin hãy giúp ta!”
Chưa bao giờ gặp qua Vãn Thúy ổn trọng lại có lúc thất thố như thế này, Vũ Sinh theo bản năng hỏi:“Làm sao vậy?”
“Xin hãy giúp ta!” Thế nhưng Vãn Thúy lại không ngừng cầu xin.
“Ngươi……” Vũ Sinh vừa muốn mở miệng, phát hiện chung quanh đứng rất nhiều người,“Các tỷ tỷ, ta đã không có việc gì, cám ơn các ngươi quan tâm. Nhanh đi đi, không nên để quản sự nhìn thấy.”
Đuổi đi một đám người, Vũ Sinh dìu Vãn Thúy ngồi xuống,“Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Nếu có thể giúp ngươi, ta nhất định hỗ trợ, chỉ sợ ta không có bản sự như vậy.”
“Hắn phải đi!” Vãn Thúy không đầu không đuôi nói.
“Ai?”
“Ông, ông muốn rời khỏi Hoắc gia, Sinh chủ tử, ngươi nhất định phải giúp ta lưu hắn lại!” Vãn Thúy như bắt được chiếc phao cứu mạng, nắm chặt lấy Vũ Sinh.
Hoắc Bái Đình muốn rời khỏi, Vũ Sinh sẽ đi giữ lại sao? Hoắc Ngạn sẽ làm như thế nào khi biết hắn làm vậy? Sau khi biết được chuyện cũ, Vũ Sinh còn có thể giống như trước tôn kính người nọ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.