“Ta không thể.” Vũ Sinh nhẹ nhàng cự tuyệt.
“Vì cái gì?” Tựa hồ thật không ngờ Vũ Sinh sẽ cự tuyệt, Vãn Thúy ngây ngốc sửng sốt sau một lúc lâu mới hỏi.
“Bởi vì……” Vũ Sinh không biết nên trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nói với nàng: Là do Hoắc Bái Đình hại chết cha mẹ Hoắc Ngạn, nên gã muốn rời đi để chuộc lỗi?
“Sinh chủ tử là sợ lão gia trách tội sao?” Vãn Thúy đoán. Dựa vào tình huống mấy ngày hôm trước có thể đã làm cho Vũ Sinh sợ hãi.
“Không phải,” Vũ Sinh vội vàng phủ nhận, do dự một chút, “Lão gia sẽ mất hứng.” Ai có thể vui vẻ khi hung thủ hại chết cha mẹ chính mình cứ vờn quanh cuộc sống của mình chứ?
“Ta đã biết.” Tại sao nàng lại cảm thấy Vũ Sinh có thể lưu lại người kia chứ? Hắn chỉ là một chủ mẫu hữu danh vô thực mà thôi.
“Tỷ tỷ!” Vũ Sinh gọi lại Vãn Thúy định rời đi,“Có lẽ đại bá phụ rời đi đối mọi người đều hảo.” Rời đi, là có thể đối kế hoạch trả thù của Hoắc Ngạn nhắm mắt làm ngơ. Rời đi, Hoắc Ngạn sẽ không tất cùng cừu nhân hại chết cha mẹ sinh hoạt cùng nhau.
“Sinh nhi nói đúng, ta rời khỏi đối mọi người đều hảo.” Hoắc Bái Đình đi theo sau Vãn Thúy mà đến, khi nghe được lời nói của Vũ Sinh liền hiện thân nói tiếp.
“Hảo? Tại sao lại hảo chứ? Ngài từ nhỏ liền sinh hoạt tại Hoắc gia, cẩm y ngọc thực, phó dịch thành đàn, rời khỏi sẽ màn trời chiếu đất, phải tự mình nuôi sống bản thân, như vậy mà hảo sao?” Vãn Thúy không để ý tôn ti phản bác.
“Ta không phải ngà voi điêu thành, không có chiều chuộng như vậy. Bằng năng lực của ta, sau khi rời khỏi Hoắc gia cuộc sống của ta cũng sẽ rất khá.” Nhìn thấy Vãn Thúy còn có lời muốn nói, Hoắc Bái Đình khoác tay ngăn lại nàng, chuyển hướng Vũ Sinh hỏi:“Ngươi đều biết?” Bằng sự thiện lương của Vũ Sinh, nếu hắn không biết việc kia thì nhất định sẽ đáp ứng Vãn Thúy.
Vũ Sinh cúi đầu không nói, chẳng lẽ tất cả đều là thật sự?
“Muốn biết cái gì liền hỏi đi.” Trên mặt Vũ Sinh giấu không được tâm sự.
“Cha mẹ lão gia……?” Nên nói như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp hỏi có phải ngươi hại chết hay không?
“Là ta, là ta hại chết bọn họ.” Hoắc Bái Đình không chút do dự trả lời.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
“Thật sự?” “Gạt người!”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, một tiếng trước là Vũ Sinh hoài nghi, một câu sau là Vãn Thúy phủ định.
Vũ Sinh nghi hoặc nhìn về phía Vãn Thúy, nàng bất quá so với chính mình lớn hơn hai tuổi, như thế nào biết chuyện tình năm đó?
“Cha ta năm đó là người hầu bên cạnh ông, từ đầu đến cuối bồi ở bên cạnh ông, biết được hết thảy sự tình.” Vãn Thúy giải thích.“ Chuyện năm đó cùng ông không hề quan hệ, có chăng, cũng chỉ có thể nói ông là người tối vô tội, bị hại mà thôi!”
Cái gì? Điều này cùng Vũ Sinh lúc trước nghe nói hoàn toàn tương phản a?!
“Ta như thế nào là người bị hại, ta rõ ràng chính là hung thủ!” Hoắc Bái Đình lớn tiếng nói,“Nếu ta không đi tìm bọn họ, bọn họ nhất định còn có cuộc sống hảo hảo.”
“Nếu không phải nhị ông không để ý tình nghĩa huynh đệ, làm ra cái loại chuyện bội bạc kia, làm sao ngài phải đi tìm bọn họ?” Vãn Thúy tựa hồ đánh bạc hết thảy, không hề cố kỵ phản bác.
“Vãn Thúy, không thể đối thệ giả bất kính!” Hoắc Bái Đình lên tiếng răn dạy.
“Chiếm đoạt con gái đàng hoàng, cùng người bỏ trốn, đối tượng vẫn là tẩu tử chính mình, hành vi của hắn không phải bội bạc thì là cái gì? Hắn còn đáng giá cho người khác tôn trọng ư?” Vãn Thúy nửa đời trước thuận theo tựa hồ chỉ vì một khắc này mà tận tình phản kháng.
“Chiếm đoạt?” Vãn Thúy là nói như vậy sao?
“Vãn Thúy!” Hoắc Bái Đình quát bảo Vãn Thúy ngưng lại, gã nên vì đệ đệ giữ lại thanh danh cuối cùng.“Là ta có lỗi với Tử Tiêm trước.”
“Cho nên hắn liền thừa dịp ngài không thể làm khác phải cưới vợ, vào thời điểm Thái phu nhân thương tâm liền chiếm đoạt nàng. Sau đó lại thừa dịp ngài bận chuẩn bị hôn sự mà dụ dỗ Thái phu nhân bỏ trốn, làm cho ngài mất hết mặt mũi……”
“Vãn Thúy!” Hoắc Bái Đình nắm chặt quyền tựa hồ đang cực lực nhẫn nại cái gì đó,“Đi ra ngoài!” Cảm giác Vãn Thúy còn muốn nói,“Không được nói thêm chữ nào nữa!”
Vãn Thúy đỏ hốc mắt, giận dỗi rời đi.
Vãn Thúy đi rồi, Hoắc Bái Đình lại qua hồi lâu mới trầm tĩnh lại.
“Đại bá phụ, bọn họ……”
“Không nên hỏi. Người mất đã an phần, tất cả sai lầm đều phải do người còn sống đeo mang, hỏi, chỉ biết hổ thẹn với tổ tiên, người còn sống đau thương.” Hoắc Bái Đình cắt ngang câu hỏi của Vũ Sinh.
“Thay ta chiếu cố Ngạn nhi, có ngươi ở đây nó vui vẻ rất nhiều.” Hoắc Bái Đình trầm mặc trong chốc lát, sau đó dặn dò Vũ Sinh.
“Ta? Lão gia hắn căn bản không thích ta.”
Hoắc Bái Đình mỉm cười,“Có lẽ nó không thích ngươi, nhưng nó nhất định rất để ý ngươi!”
Lão gia rất để ý hắn? Vũ Sinh mờ mịt.“Để ý?”
“Đúng, nếu không sẽ không bởi vì ngươi đi Mai Viên mà trừng phạt ngươi, nó đã muốn đem ngươi làm như vật tư hữu!” Hoắc Bái Đình yên tâm, những năm gần đây rốt cuộc có người không phải bởi vì hận mà bước vào trong lòng Hoắc Ngạn.
“Ta là do hắn mua về, không tuân thủ quy củ nên chịu trách phạt.” Nô tài phải nghe mệnh lệnh chủ nhân, phải tuân thủ quy củ, điều này Vũ Sinh là hiểu được.
Hoắc Bái Đình mỉm cười lắc đầu,“Việc này không giống nhau.”
“Làm sao không giống nhau?” Vũ Sinh ngơ ngác hỏi.
“ Ngươi tự mình lĩnh ngộ đi.” Ngữ điệu Hoắc Bái Đình mang huyền cơ,“Ta phải đi, theo hoàng lịch nói thì ngày mai rất thích hợp xuất hành.” Không nghĩ tới, gã ở Hoắc gia sinh hoạt bốn mươi năm, đối tượng duy nhất có thể nói lời từ biệt lại là nam tức phụ mới vào cửa hơn nửa năm này!
Vũ Sinh đi theo Hoắc Bái Đình tới cửa,“Ngài còn có thể trở về không?” Vẫn là hỏi ra miệng rồi a!
“Ngươi không phải nói ta rời đi đối mọi người đều hảo sao? Nếu đều tốt thì vì cái gì còn muốn trở về?” Hoắc Bái Đình hỏi lại.
Gã muốn một mình thừa nhận chuyện đã qua sao? Mất đi người thân, gã cũng rất đau đi? Vũ Sinh cúi đầu do dự thật lâu,“Ngươi là người tốt!” Gã sẽ trả lời chính mình như thế nào? Hay lại là đáp án giống nhau?
“Ha ha, những lời này ngươi đối Ngạn nhi nói qua sao?” Thật sự là một đứa nhỏ thiện chân a!
Vũ Sinh cắn môi dưới gật gật đầu.
“Bọn họ nhất định nói với ngươi Hoắc gia không có một người tốt đi?” Hoắc Bái Đình đoán.
Vũ Sinh lại gật đầu.“Trác tổng quản cũng nói như vậy.” Hắn không quên đã cùng Trác Anh ước định.
“Bọn họ nói đúng, ở trong Hoắc gia đều là quỷ. Một đám đều là quỷ ích kỷ, một đám ác quỷ chỉ biết vì chính mình mà thương tổn người khác! Ta cũng vậy, ta là một trong những con quỷ ác độc nhất!” Hoắc Bái Đình chán ghét chính mình nói.
“Ác nhân thật sự sẽ không nói như vậy.” Vũ Sinh nói ra lời phản bác suy nghĩ trong đầu.
“Vậy thì ác nhân sẽ nói như thế nào? Sinh nhi, ác nhân không chỉ một loại. Ngạn nhi nói như vậy, bởi nó vì báo thù không từ thủ đoạn; Trác Anh nói như vậy, bởi hắn vì đạt được mục đích dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào; còn lại chúng ta, vì duy hộ cái gọi là danh dự, danh vọng, cho nên bóp chết, phá hư, hy sinh đã đi quá xa, không phải một chữ ‘nhiều’ mà có thể hình dung.” Hoắc Bái Đình suy nghĩ một chút, nói tiếp,“Giống ngươi hồn nhiên như vậy, tính tình thiện lương nếu muốn ở Hoắc gia tiếp tục sinh tồn, chỉ có hai biện pháp. Một là nắm lấy quyền lực Hoắc gia, một cái khác chính là làm cho Ngạn nhi không rời khỏi ngươi.”
“Đại bá phụ, này……”
Hoắc Bái Đình tự mình nói tiếp,“Ngươi tư chất không kém, nhưng trụ cột không đủ, có lẽ có một ngày ngươi có thể trở thành một chủ mẫu đủ tư cách. Nhưng trước đó, ngươi chỉ có thể dùng biện pháp thứ hai. Ngạn nhi là sẽ không cho người chính mình để ý chịu uỷ khuất.”