Mua Nam Thê

Chương 33: Trừ tịch




Trong lễ mừng năm mới, người vui nhất luôn là bọn nhỏ, mà đối với người lớn, nhất là ở một đại gia tộc, lễ mừng năm mới luôn phá lệ bận rộn.
Trừ tịch sáng sớm, mọi người ở Hoắc gia đại trạch liền bận tối mày tối mặt: Sát gà, giết dê, thiếp câu đối……. Năm nay bởi vì có một chủ mẫu bồi bọn hạ nhân cùng nhau làm việc, cho nên bọn hạ nhân càng thêm hăng say.
“Sinh chủ tử, lão gia thỉnh ngài trở về phòng.” Một tiểu nha hoàn tìm được Vũ Sinh đang cùng các vú già chà lau bàn thờ.
“Biết có chuyện gì không?” Vũ Sinh trực giác hỏi.
“Nô tỳ không biết.”
“Sinh chủ tử vẫn là mau trở về nhìn xem đi, tuy là sắp sang năm mới, nhưng đừng chọc lão gia mất hứng.” Một bên vú già khuyên nhủ.
“Ân.” Vũ Sinh cầm khăn lau trong tay giao cho phụ nhân, kêu Bích Tình cùng Tử Quỳnh trở về Trúc Hiên.
“Sáng sớm đi nơi nào?” Vũ Sinh vừa mới vào cửa, Hoắc Ngạn đã không cao hứng hỏi.
“Đi hỗ trợ mọi người làm một vài việc vặt.” Vũ Sinh nhỏ giọng giải thích.
“Hàng năm đều làm như thế, năm nay cần ngươi đến giúp sao? Chuyện hôm nay ngươi phải làm chính là ở bên cạnh ta!” Hoắc Ngạn trầm giọng mệnh lệnh.
“Vâng.” Vũ Sinh không biết vì sao Hoắc Ngạn bỗng nhiên lại có vẻ tức giận như vậy, bởi vì hắn không ở trong phòng sao?
Hoắc Ngạn thật sự rất mất hứng,“Hôm nay phải đi tế bái người chết, đi thay khởi phượng!”
Đáp lại một tiếng “Vâng”, Vũ Sinh chuẩn bị đi thay quần áo. Nguyên lai hắn quên mất chuyện tế tổ trọng yếu như vậy, khó trách lão gia tức giận!
“Chờ một chút.” Hoắc Ngạn ra tiếng quát bảo Vũ Sinh ngưng lại,“Ngươi rất sợ ta?” Hoắc Ngạn đường vòng đến trước mặt Vũ Sinh hỏi.
“Không có!” Vũ Sinh rất nhanh lắc đầu, hắn biết Hoắc Ngạn không thích hắn sợ y.
“Vì sao ngươi chưa bao giờ cười với ta?” Mấy ngày nay y mới phát hiện Vũ Sinh có thể không hề phòng bị đối bất luận kẻ nào cười, nhưng lại chưa từng cười qua với y. Để đến được tâm Vũ Sinh so với trong tưởng tượng còn khó khăn hơn, này cũng là nguyên nhân vì sao y đột nhiên cảm thấy phiền não.
Vũ Sinh nghi hoặc nhìn Hoắc Ngạn, tại sao đột nhiên y lại để ý đến vấn đề này?
“Nói cho ta biết……” Lúc Hoắc Ngạn mở miệng muốn hỏi cái gì đó thì…
“Lão gia, chính ngọ tế tổ nên bắt đầu chuẩn bị!” Hạ nhân ở ngoài cửa làm hết phận sự nhắc nhở.
“Đã biết.” Hoắc Ngạn giương giọng trả lời, sau đó, “Đi tế tổ trước, còn lại chuyện này nói sau.”
Hoắc Ngạn buồn bực xuất môn, nếu không phải đại bá phụ cố ý gởi thư dặn dò, y mà thèm để ý đến đám quỷ kia có nơi đón lễ mừng năm mới hay không ư!
Đợi cho các nghi thức chấm dứt thì trời đã tối rồi, sau đó chính là lễ mừng năm mới. Tiếng pháo rộn ràng vang lên, tiếp theo chính là đón giao thừa.
Hoắc Ngạn lôi kéo Vũ Sinh chuẩn bị trở về phòng, lại bị đương gia của một tư gia ngăn cản.
“Gia chủ còn phải đón giao thừa a.” Người nọ nghĩ Hoắc Ngạn quên nên hảo tâm nhắc nhở.
“Không phải có ngươi ở đây rồi sao?” Hoắc Ngạn dừng lại cước bộ.
“Nhưng vẫn phải do gia chủ ngài dâng hương a?” Trước đây đều là do Hoắc Bái Đình chủ trì tế tổ, cho nên tự nhiên đón giao thừa người dâng hương cũng là hắn. Năm nay……
“Họ Hoắc không phải chỉ có một mình ta đi?” Hoắc Ngạn khẩu khí không tốt,“Ai muốn đi dâng hương thì cứ đi đi.”
Hoắc Ngạn lôi kéo Vũ Sinh bước nhanh trở lại Trúc Hiên, sau khi vẫy lui bọn nha hoàn, quay đầu liền hỏi:“Ngươi đang trốn tránh ta?”
Hôm nay từ lúc bắt đầu xuất môn, Vũ Sinh liền bảo trì khoảng cách hai bước với Hoắc Ngạn, ngay cả trong tiệc tối, hai người không thể không ngồi cùng nhau Vũ Sinh cũng tận lực rời xa Hoắc Ngạn.
“Không có.” Vũ Sinh phủ nhận.
“Thì phải là không muốn tới gần ta lâu?” Hoắc Ngạn híp lại hai mắt.
“Ta, không phải.” Vũ Sinh thói quen tính ở trước mặt Hoắc Ngạn cúi đầu.
“Nhìn ta nói chuyện.” Hoắc Ngạn nâng cằm Vũ Sinh lên,“Hôm nay vì cái gì cách ta xa như vậy?”
Vũ Sinh không nghĩ ra Hoắc Ngạn vì cái gì ở đêm trừ tịch lại muốn cùng hắn gần gũi, bình thường ngày trọng yếu như vậy mọi người không phải buông chuyện cá nhân không quan trọng trước sao?
“Sẽ bị người khác nghị luận.” Vũ Sinh vẫn là chịu không nổi cảm giác áp bách đến từ Hoắc Ngạn, thuỳ hạ mi mắt trả lời.
“Chỉ là nguyên nhân này?” Hoắc Ngạn không tin truy vấn. Y không rõ nhàn ngôn toái ngữ đối Vũ Sinh tạo thành thương tổn như thế nào.
Nghĩ đến những lời đả thương người kia, Vũ Sinh lấy hết dũng khí mở miệng,“Lão gia thôi ta đi!”
“Vì cái gì?” Hoắc Ngạn khắc chế dục vọng muốn rống giận của chính mình, nhưng y biết chỉ cần y rống đi ra, y liền không nhận được đáp án mình muốn biết.
“Lão gia đã báo thù xong rồi, không cần ta nữa.”
“Ta nói rồi, đời này ngươi đừng mơ tưởng rời đi Hoắc gia, rời đi ta.” Hoắc Ngạn tin tưởng chính mình hiện tại có thể phun ra lửa. Nguyện vọng suốt hai mươi năm qua là báo được thù, nhưng sau khi báo được đại cừu, Hoắc Ngạn phát hiện chính mình đột nhiên không còn mục đích sống. Y bắt đầu mê mang, may mắn chuyện hiệu buôn làm cho y bận rộn một trận. Nhưng mà công việc có nhiều bao nhiêu thì cũng đến lúc làm xong, y lại mờ mịt như trước. Ngày đó y cùng Trác Anh đi ra thư phòng, nhìn thấy người này mới nhớ tới chính mình còn có một mục tiêu khác – đó là làm cho người này thuộc về y, vì y mà nở rộ. Có mục tiêu mới, điều này làm cho y thật khó chịu khi tân niên mà hắn lại không nằm trong tầm chú ý của y.
“Ta đây sẽ không rời đi Hoắc gia, cũng không rời đi ngài.” Vũ Sinh không có giãy giụa liền thoả hiệp. Vũ Sinh thầm nói với chính mình: Nếu y không muốn cho mình rời đi, vậy thì mình liền ở lại Hoắc gia cho đến khi y nguyện ý cho mình rời đi.
“Kia vì cái gì muốn ta thôi ngươi?” Lần này đổi lại Hoắc Ngạn không nghĩ ra.
“Ta có thể làm nô làm phó, có thể vẫn hầu hạ ngài, chỉ là thỉnh ngài không cần để ta làm thê tử của ngài nữa.” Vũ Sinh khẩn cầu.
“Hình như những lời giống thế này trong đêm động phòng ngươi cũng từng nói qua? Không làm thê tử của ta, ta còn có thể ôm ngươi như vậy sao?” Nói xong Hoắc Ngạn liền nắm lấy eo nhỏ của Vũ Sinh, đưa hắn ôm vào trong lòng.
“Ách?”
Không đợi Vũ Sinh kịp phản ứng, Hoắc Ngạn lại hỏi,“Không làm thê tử của ta, ta còn có thể thân ngươi như vậy sao?” Nói xong liền vuốt ve người trong lòng.
“Ngô…… Không thể.” Vũ Sinh chống đẩy.
“Không thể? Vậy ta đây vì cái gì phải bỏ qua cơ hội có thể đúng lý hợp tình đụng chạm ngươi, hôn môi ngươi?” Hoắc Ngạn thản nhiên hỏi.
Vũ Sinh giật mình trừng lớn hai mắt, hắn thật không ngờ Hoắc Ngạn lại muốn đối hắn làm chuyện thân mật như vậy.
“Ta chẳng lẽ không có nói cho ngươi biết? Ta nghĩ cùng ngươi đi chu công chi lễ, không phải bởi vì trả thù cũng không phải bởi vì trừng phạt.” Hoắc Ngạn ở bên tai Vũ Sinh nói.
“Nhưng, nhưng ta là nam!” Vũ Sinh lúng túng trả lời.
“Thì tính sao?” Hoắc Ngạn vẫn thản nhiên.
“Cái kia, cái kia hẳn là cùng thê tử làm mới đúng đi?”
“Ngươi chính là thê tử của ta!” Hoắc Ngạn nhắc nhở Vũ Sinh về thân phận của hắn.
“Này……” Vũ Sinh không biết nói gì để chống đỡ. Bọn họ đã lạy thiên địa, đúng thật là vợ chồng.
“Không nói? Chúng ta đây tiếp tục!” Hoắc Ngạn không muốn lại buông tha cho cơ hội có thể tận tình nhấm nháp ngọt ngào.
“Nhưng mà, chu công chi lễ không phải chỉ có nam nữ mới có thể làm sao?” Vũ Sinh còn ngây thơ khi nghĩ nam nhân chỉ khi đối nữ tử mới có thể động dục.
“Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm.” Hoắc Ngạn cảm thán khi bé quá hồn nhiên,“Lúc động phòng chúng ta không phải đã làm sao?”
Cái gì? Đó là chu công chi lễ? Vũ Sinh đơn thuần vẫn nghĩ đến đó là Hoắc Ngạn đang trừng phạt hắn, là một trong các hình thức phạt mà thôi.
Biểu tình của Vũ Sinh đã tinh tường nói cho Hoắc Ngạn biết là hắn không hiểu. Hoắc Ngạn thở dài, bé gả cho y đã sắp gần một năm, lại thuần khiết giống như tờ giấy trắng như trước,“Xem ra là ta quá sơ suất, không làm tròn nghĩa vụ của một trượng phu.”
Y muốn làm cái gì? Vũ Sinh khẩn trương nhìn Hoắc Ngạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.