Mua Nam Thê

Chương 45: Tìm hoan




Thân thể kêu gào phóng thích không cho Hoắc Ngạn nhiều thời gian suy tư, hiện tại y rất muốn làm chính là “đề thương ra trận”.
Da thịt tuyết trắng dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến như phiếm ra màu mật, dụ dỗ Hoắc Ngạn dùng môi nhấm nháp hương vị ngọt ngào kia. Bàn tay nóng rực dọc theo thắt lưng mẫn cảm của Vũ Sinh xuống phía tiểu chồi ngây ngô. Y sẽ không giẫm vào vết xe đổ hai lần trước, y muốn cho người này cũng cảm giác được khoái hoạt!
“Ân ~ a ~” Chỉ có hai lần kinh nghiệm cho nên Vũ Sinh hưởng thụ vuốt ve như mất hồn tra tấn, không đến vài cái liền vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh muốn giải phóng.
Người kia vặn vẹo không chú ý tới hai chân thon dài của chính mình ma sát đến cái gì, nhưng mà Hoắc Ngạn cảm giác được — da thịt nhẵn nhụi khi ma sát đến vật dâng trào của y sinh ra khoái cảm.
Hoắc Ngạn không muốn chờ đợi thêm, vì thế buông ra tay đang vuốt ve phía trước Vũ Sinh, lần mò đến gian mật nhị tìm kiếm. (Anh nóng vội quá rùi đó nha ^.^)
“A –!” Vũ Sinh bị dị vật đột nhiên đâm vào sợ tới mức kêu lên, lập tức cắn chặt răng. Lúc này Vũ Sinh đều không quên Hoắc Ngạn từng nói qua không thích hắn cắn môi dưới. Sắp tới rồi sao? Cái loại đau đớn xé rách kia hắn có thể nhịn một lần nữa không?
“Thả lỏng chút!” Hoắc Ngạn vừa nói vừa đưa tay về phía gối đầu sờ soạng.
Không có? Sao lại thế này? Mấy ngày nay y luôn luôn tại Trúc Hiên qua đêm, cái bình sứ dầu trơn kia mấy ngày trước đây còn nhìn thấy qua……
Hoắc Ngạn nào biết đâu rằng, bình sứ kia trước lúc y về Trúc Hiên đã bị Quân Kỵ không cẩn thận đánh nát. Vũ Sinh sợ Hoắc Ngạn trách tội liền hỗ trợ “hủy thi diệt tích”.
Không có! Hạ thể trướng đến phát đau làm cho y chờ không nổi nữa, Hoắc Ngạn cứng rắn quyết tâm tham nhập thêm một ngón tay nữa.
“Đau –!” Hai tay không biết khi nào lấy được tự do Vũ Sinh chụp lấy đau vai Hoắc Ngạn thở hắt ra.
“Thả lỏng!” Hoắc Ngạn ách thanh mệnh lệnh. Tuy là vào đêm đông giá lạnh, thế mà trán Hoắc Ngạn lại toát đầy mồ hôi, khẩn cấp gia nhập thêm ngón thứ ba–
“Đau quá, không cần, thả ta, thả ta, cầu ngươi!” Vũ Sinh hai mắt đẫm lệ khẩn cầu, “Đau quá, cầu ngươi……”
“Qua một lát sẽ không đau.” Hoắc Ngạn không thế nào dụng tâm trấn an người dưới thân, tốc độ trừu sáp trên tay nhanh hơn. Y chờ không kịp muốn vào trong thân thể ấm áp của tiểu tử kia.
“Ngô –!” Vũ Sinh cố gắng nhịn xuống không ra tiếng, nhưng đôi tai chộp vào hai vai Hoắc Ngạn tiết lộ hắn thống khổ. Bởi vì trên người Hoắc Ngạn đã có vài nơi bị móng tay bấu thương.
“Cầu ngươi! Lão gia!” Vũ Sinh biết Hoắc Ngạn muốn hắn, cũng đã hạ quyết tâm phải thuận theo, nhưng khi bị cảm nhận sâu sắc đột kích, hắn lại nhịn không được cầu xin tha thứ.
Nhìn hai mắt Vũ Sinh đẫm lệ, Hoắc Ngạn lại một lần nữa mềm lóng.“Đáng chết!” Không phải y đang say sao? Vì sao khi nhìn thấy bộ dáng bé rơi lệ đầy mặt lại một lần nữa không đành lòng?
Hoắc Ngạn dừng lại động tác, cùng Vũ Sinh đối diện. Khó như vậy sao? Làm cho đôi mắt thu thuỷ sáng ngời kia nhiễm thượng sắc dục khó như vậy sao? Vì sao đến nay trong ánh mắt này vẫn là sợ hãi?
Chăm chú nhìn hồi lâu, Hoắc Ngạn xoay người xuống giường nhanh chóng sửa sang lại hảo quần áo, chuẩn bị rời đi.
“Lão gia……” Vũ Sinh ôm lấy chăn bông sợ hãi kêu.
Hoắc Ngạn dừng lại nhưng không có quay đầu.
“Này, đã trễ thế này……” Vũ Sinh lắp bắp nói. Vũ Sinh không biết mình đang làm cái gì? Lưu lại Hoắc Ngạn sao? Nếu y còn muốn thì làm sao bây giờ? Nhưng từ đáy lòng có một thanh âm nói với hắn: Lưu nam nhân này lại! Thanh âm này áp qua nỗi sợ hãi giường sự trong hắn.
Đáp lại là Hoắc Ngạn mở cửa, rời đi. Y không muốn tiếp tục cùng tiểu tử kia một chỗ, điều này đối y là dụ hoặc cũng là khiêu chiến và tra tấn.
Rời đi Trúc Hiên, theo thường lệ Hoắc Ngạn phải đến thư phòng, nhưng dục hoả trong thân thể bị bé khơi mào làm như thế nào cũng tắt không được. Mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dục hoả lại càng dâng lên thêm một cấp.
Đáng giận! Rõ ràng đã bị cự tuyệt, vì sao khi nghĩ đến khuôn mặt kia còn động dục! Hoắc Ngạn tức giận chính mình đối Vũ Sinh có dục vọng mãnh liệt như thế.“Không có ngươi, ta có thể tìm người khác!” Không cam lòng đối khuôn mặt hiện ra trong lòng kia nói.
Người khác! Đúng, Hoắc Ngạn y vì cái gì phải ở một thân cây thắt cổ chết? Không phải Lục Vũ Sinh còn có thể là người khác, một người cam tâm tình nguyện vì y mở ra hai chân y vẫn là tìm được.
Kỳ thật, Hoắc Ngạn anh tuấn tiêu sái, nếu không phải ác danh bên ngoài là làm việc tàn nhẫn, y sẽ là trượng phu lý tưởng của rất nhiều khuê nữ. Mặc dù biết y có ác danh “người gian ác”, vẫn không hề thiếu các khuê nữ đem y làm tình nhân trong mộng.
Nghĩ đến đây Hoắc Ngạn xoay người đi về phía đại môn. Phân phó người gác cổng chuẩn bị nhuyễn kiệu, không bao lâu y đã đến xướng quán lớn nhất trong thành — Điệp Vũ Lâu.
“Các ngươi trở về đi, sáng mai lại đây tiếp ta.” Hoắc Ngạn bước xuống nhuyễn kiệu, đối kiệu phu phân phó. Hai kiệu phu nhìn nhau một chút, đây là tình huống gì?
Hai người trước kia cũng từng nửa đêm đưa lão gia tới nơi này, nhưng mà mặc kệ là vì bàn việc kinh doanh hay là vì phát tiết, Hoắc Ngạn cũng chưa từng ngủ lại qua đêm. Cho nên hôm nay Hoắc Ngạn phân phó làm cho hai người sờ không được ý nghĩ.
“Như thế nào? Lời ta nói nghe không hiểu sao?” Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận trầm hạ thanh âm.
Hai kiệu phu nào dám đắc tội Hoắc Ngạn? Chỉ nói một câu “Tiểu nhân không dám!” liền vội vàng nâng kiệu không rời đi.
Thấy kiệu phu rời đi, Hoắc Ngạn tránh đi mấy kỹ nữ dong chi tục phấn đứng ở cửa kiếm khách, đi nhanh vào trong Điệp Vũ Lâu đèn đuốc sáng trưng.
“U, này không phải……” Cắt ngang lời dạo đầu của tú bà vạn năm không thay đổi.
“Ta muốn hoa khôi nơi này, lập tức, lập tức!” Hoắc Ngạn tuỳ tay tung năm mươi hai đồng bạc trắng.
Bạc làm mắt tú bà loang loáng, liên tiếp nịnh nọt đáp lời,“Vâng, vâng, vâng……”
Cho dù Hoắc Ngạn lúc này nói: Ngươi là đầu heo. Tú bà cũng sẽ cười xác nhận.
Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận nhăn lại mi,“Biết rồi, còn không mau mang ta đi!”
Thanh âm rõ ràng áp lực lửa giận làm cho tú bà lấy lại tinh kêu to,“Thất thần làm gì? Còn không mau vì khách quý dẫn đường? Mau cho Thái Điệp đi ra gặp khách!” (Tên bị ta chế đi 1 chút ^.^)
Thái Điệp, hoa khôi của Điệp Vũ Lâu. Nghe đồn nàng sắc nghệ song tuyệt, không ít công tử tiêu hết gia tài chỉ vì muốn cùng nàng kết một đoạn sương sớm nhân duyên.
Nhưng một mỹ nhân như vậy, Hoắc Ngạn ngay cả con mắt cũng chưa nhìn liếc một cái đã đem người lên giường. Đẹp thì như thế nào? Dù sao trong lòng y tưởng là người kia chứ không phải nàng. Nếu không phải nhiều năm qua dưỡng thành thói quen chỉ dùng tinh phẩm, y từ lúc vào cửa sẽ kéo ngay một cô nương bất kỳ làm tình. Tới nơi này, chỉ vì dập tắt dục hoả do người nọ khơi.
“A ~ hảo sâu! Ngươi a, ngươi muốn giết chết ta ~” Kiều mỵ rên rỉ, lời lẽ câu người, Hoắc Ngạn đều mắt điếc tai ngơ tất cả, giờ phút này trong đầu tất cả đều là thân mình trần trụi của Vũ Sinh, mặc y làm tư thái mị nhân.
Lúc này ở lại Trúc Hiên, Vũ Sinh bất lực nhìn Hoắc Ngạn ra khỏi cửa. Vũ Sinh từng nghĩ tới làm cho Hoắc Ngạn buông tha hắn, thả hắn rời đi, thời điểm tân hôn từng có, thời điểm bị người chỉ trỏ từng có…… Nhưng mà hiện tại, lúc Hoắc Ngạn thật sự ở trước mặt hắn xoay người rời đi, cho thấy thời điểm này không hề cần hắn, hắn sợ hãi.
Vũ Sinh không chỉ một lần tự hỏi chính mình: Vì cái gì phải phản kháng, vì cái gì không thể nhẫn xuống? Thật vất vả mới tìm được cảm giác gia đình ấm áp, vì cái gì không cẩn thận trân quý? Y, còn có thể trở về không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.