Thông tin truyện

Mùa Xuân Của Anh

Mùa Xuân Của Anh

Tác giả:

Thể loại:

Đô Thị , Ngôn Tình

Nguồn:

Comayman

Trạng thái:

Full
1  2 3 4 5 6 7 8  9 10
Đánh giá: 8.9/10 từ 12988 lượt
Tên Hán Việt: Dư xuân quang
Thể loại: Hiện đại, Cưới trước yêu sau, Chữa lành lẫn nhau, HE
Couple: Chu Thời Dư x Thịnh Tuệ
Editor: Cỏ May Mắn 
Bìa: Cỏ May Mắn – Artwork by 千图网

Văn án

Vào ngày Thịnh Tuệ tròn 27 tuổi, cô kết hôn với một người mà mình mới chỉ nhìn thấy ba lần.

Lần đầu tiên là trong trường học, học sinh ẩu đả, Thịnh Tuệ mời phụ huyn, sau mới  phát hiện ra đối phương là Chu Thời Dư, hồi cô học cấp 3, anh là một người cực kì nổi bật trong trường.

Gương mặt của người đàn ông ôn hòa, cử chỉ nhã nhặn lịch sự, khiến tất cả giáo viên nữ trong văn phòng đều than thở sao anh lập gia đình sớm quá.

Thịnh Tuệ tự giới thiệu: “Chào ba Chu, tôi là giáo viên chủ nhiệm của trò ấy.”

Chu Thời Dư sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười đáp lại.

Trước khi rời đi, người đàn ông hỏi cô: “Cô giáo Thịnh, cô có tiện thêm thông tin liên lạc không?”

*

Lần thứ hai là tại một nhà hàng cao cấp.

Thịnh Tuệ bị đối tượng xem mắt làm khó dễ, cô đang cố thoát thân thì cổ tay bất ngờ được một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Bên tai truyền đến tiếng kêu đau đớn vì bị ngã xuống đất của người đi xem mắt.

Chu Thời Dư đứng trước mặt cô, xoay người lại, đưa cho cô một chiếc khăn tay rồi dịu dàng nói: “Cô giáo Thịnh, cô có xem xét đối tượng xem mắt nào khác không?”

Lúc này Thịnh Tuệ biết được Chu Thời Dư hiện đang độc thân.

*

Lần gặp thứ ba là ở bệnh viện.

Rạng sáng, em trai cô bị ốm, cô vội vã chạy đến bệnh viện chăm sóc cho cậu nhóc. Cô nhìn thấy Chu Thời Dư đang truyền dịch trong góc phòng cấp cứu.

Anh ở đó một mình, làn da trắng mát lạnh trước kia bây giờ lại đỏ bừng, hô hấp không đều đặn.

Bàn tay anh nóng ran bắt lấy Thịnh Tuệ, nói với giọng yếu ớt: “Cô giáo Thịnh, có thể ở lại cạnh tôi không?”
Một ngày nọ sau khi kết hôn.

Đêm khuya mất ngủ, Thịnh Tuệ đứng dậy đi vào thư phòng, chọn một tập thơ mà chồng cô thường hay đọc, lúc mở ra lại có một tấm ảnh rơi xuống, bốn góc đã bị ố vàng.

Trong tấm ảnh, Thịnh Tuệ nhìn thấy mình và anh ở độ tuổi thiếu niên đang mỉm cười vô tư.

Cô quay đầu lại hỏi Chu Thời Dư, người đứng sau lưng cô im lặng nãy giờ: “Em còn không nhớ….”

“Không sao.”

Người đàn ông hôn giọt nước mắt trên khóe mi cô, vẫn dịu dàng như cũ: “Tương lai còn dài mà, từ từ anh sẽ nói cho em nghe.”

Mọi chuyện về “chúng ta”, anh đều thay cô nhớ rõ.
Từ năm mười sáu tuổi, Chu Thời Dư chôn trong lòng một bí mật.

Vào đêm Thịnh Tuệ đưa cho anh lá bùa bình an, anh muốn cùng cô làm những việc mùa xuân đã làm cho cây anh đào. (*)

Danh sách chương