Mục Nhiên

Chương 12:




Mục Nhiên (Thượng)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104

Hiện tại đã là đêm khuya, trên đường hầu như không còn xe qua lại, tôi đứng ven đường vẫy thật lâu cũng không có chiếc taxi nào. Ngay khi tôi càng ngày càng sốt ruột, đột nhiên từ đằng xa có hai chiếc xe màu đen tiến đến, tôi cho rằng đây là xe của tiểu khu, còn thành thành thật thật lui lại đằng sau nhường đường. Đâu ngờ hai chiếc xe một trước một sau đỗ ở trước mặt tôi, từ trên xe một vài nam nhân mặc y phục đen đi xuống.
“Mục Nhiên?” Một người trong số đó mặt không đổi sắc nhìn tôi.
Trong lòng tôi dâng lên dự cảm bất hảo, xoay người nghĩ muốn chạy liền bị mấy người bọn họ vây chặt lại, thanh âm nam nhân vừa hỏi giọng lạnh như băng ở sau lưng tôi vang lên, “Chính là hắn, mang đi.”
“Các người muốn làm gì…” Tôi quay lại lớn tiếng hỏi nam nhân kia, còn chưa nói xong từ phía sau đột nhiên nhói lên một cái, đau xót ngất đi.
Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang ở trong căn nhà trước kia, gia cụ bài trí quen thuộc, cơ hồ vẫn duy trì trạng thái cuối cùng như khi tôi rời đi. Nếu không phải bản thân đang bị trói trên một chiếc ghế, tôi thật muốn hoài nghi liệu có phải tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng.
Trời bên ngoài đã gần sáng, trong phòng không có người, tôi không biết ai đem mình tới nơi này, nhưng tôi phải trở về thật nhanh, mẹ vẫn đang ở trong bệnh viện chờ tôi.
Hai tay bị trói quặt ra đằng sau, tôi dùng sức giằng tay ý đồ muốn dây thừng lỏng ra. Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi đầu tôi đầy mồ hôi, cổ tay bị dây cứa chảy máu nhưng nút thắt vẫn không có chút dấu hiệu buông lỏng nào. Tôi thở hồng hộc dừng lại, mắt thấy trời dần dần sáng lên, trong lòng không khỏi cảm thấy sốt ruột.
“Có người không?” Tôi giãy giụa xê dịch chiếc ghế đến gần cửa ra vào, nhưng vừa động cả người liền mất thăng bằng nặng nề ngã “Rầm” trên mặt đất. Cùng lúc đó cửa bị mở ra, một nam nhân mặc đồ đen tiến vào liếc nhìn tôi một cái, sau đó không nói lời nào lui ra ngoài.
“Khoan đã! Đừng đi! Vì sao lại nhốt tôi ở nơi này?” Cửa bị đóng thật mạnh, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh.
Tôi ngã nghiêng trên mặt đất, ghế dựa nặng trịch khiến cả người bị đè xuống. Tôi dùng má và trán chống đỡ cơ thể, từng chút từng chút nhích người về phía trước, chờ đến khi bò được tới cạnh cửa cả người đã đầm đìa mồ hôi, cổ tay huyết nhục mơ hồ, truyền đến từng trận run rẩy.
“Cho tôi ra ngoài!!!” Tôi dùng hết sức hướng ra bên ngoài mà gào.
Không có bất kì âm thanh gì đáp lại, tôi tiếp tục lớn tiếng la lên, hi vọng có ai đó đi qua sẽ nghe được. Thế nhưng bất kể tôi có la lớn đến thế nào, cổ họng như muốn xé rách cũng vẫn như cũ không có động tĩnh.
Tuyệt vọng nhắm mắt ngửa đầu trên mặt đất.
Ngay khi tôi thực sự cho rằng mình sẽ bị nhốt đến lúc chết trong căn phòng này, cánh cửa “lạch cạch” một tiếng mở ra. Vội vội vàng vàng ngẩng đầu lên, người tới không ai khác mà chính là Lâm Hàm.
Lâm Hàm đầu tiên là kinh ngạc nhìn tôi, sau đó khóe miệng giương lên lộ ra một nụ cười thương hại, “Chậc chậc, thật đáng thương.” Tôi đang muốn mở miệng, chợt có hai người tiến lên một lần nữa kéo tôi về giữa phòng, Lâm Hàm cũng đi tới, không chút để ý nói, “Cởi trói cho nó.” Hai người kia lập tức làm theo, chờ đến khi tay được tự do, tôi cắn răng không để ý đến đau đớn cùng vết thương trên người, giãy giụa muốn đứng lên.
Lâm Hàm tiến lại gần, một cước hung hăng đạp vào ngực, tôi đau đến mức co rúm, lại bị hai người bên cạnh một trái một phải đè vai lại, ngay cả động cũng không thể động. Lâm Hàm ngồi xổm xuống, nắm cằm ép tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng lớn, “Mục Nhiên a Mục Nhiên, tao rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hôm nay…”
Tôi biết Lâm Hàm có bao nhiêu hận tôi, y yêu Dịch Thiên nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ có thể trợn mắt nhìn tôi dùng loại thủ đoạn đê hèn cướp đi người y coi trọng nhất, là y đã sớm hận tôi thấu xương.
Cho nên cho dù Dịch Thiên đồng ý buông tha cho tôi, thì Lâm Hàm nhất định sẽ không.
Tôi biết chuyện này cuối cùng cũng sẽ xảy ra, nhưng mẹ tôi vẫn còn ở bệnh viện chờ tôi đem tiền tới, tôi không thể cứ như vậy chết ở nơi này. Tôi nhìn Lâm Hàm, hèn mọn cầu xin y, “Lâm Hàm, cậu để tôi mang tiền tới bệnh viện đã, chỉ cần chờ mẹ tôi được phẫu thuật, vô luận cậu muốn làm gì tôi đều tùy ý cho cậu xử trí. Tôi van xin cậu, trước để tôi đem tiền đưa qua…”
Lâm Hàm tỏ vẻ kinh ngạc liếc tôi một cái, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ ồ lên, “Hóa ra mày thật sự có mẹ sao…” Dừng một chút, lập tức khẽ cười lạnh, “Vậy thì tao lại càng không thể cho mày đi rồi.”
Tôi sợ hãi trừng lớn, nháy mắt bị hận ý của y khiến cả người phát run. Y thu hồi biểu tình trên mặt, đứng lên ra hiệu, hai người bên cạnh lập tức một cước lại một cước dùng hết sức lực đá vào người tôi. Tôi ôm chặt đầu, cả người co quắp, hai người họ càng ra sức đá vào ngực và bụng tôi.
Tôi đã cho rằng tôi nhất định sẽ bị đánh chết.
Trong lòng không khỏi khổ sở, tôi đã không thể lựa chọn người sinh ra mình, giờ ngay cả chết cũng vô pháp làm chủ. Đột nhiên muốn oán hận ông trời, vì cái gì đúng lúc này lại muốn tôi phải chết? Tôi chết mẹ tôi sẽ phải làm sao, không có tiền chữa bệnh liệu bà ấy sẽ sống được bao lâu? Nếu sớm biết kết cục như thế này, tôi tình nguyện một đời cô độc rồi chết đi cũng không muốn mang theo nhiều vướng bận khổ sở như vậy.
Thoáng chốc bị buông ra, tôi mất đi chống đỡ ngã úp sấp, vội vã che miệng ho khan cũng không ngăn được vị tanh mặn trào lên miệng. Tôi phun ra một búng máu, toàn thân đều đau đến lợi hại, đầu óc “Ong ong” quay cuồng, tầm mắt mơ hồ, cuối cùng thật sự vô lực, tay chân mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Đúng lúc đó tôi nghe được thanh âm Lâm Hàm lạnh lùng vang lên, “Cởi quần áo nó ra.”
Tôi trợn to mắt, ý thức được đối phương muốn làm cái gì, giãy giụa muốn tiến lên phía trước đã có một người từ phía sau một cước đá tôi ngã dúi dụi. Lâm Hàm ngồi xổm xuống nhìn tôi, ánh mắt lóe lên hưng phấn khó hiểu, “Mày không phải tiện nhân sao? Chỗ này tao có năm người không biết có đủ làm mày hài lòng không?”
Tôi nhìn Lâm Hàm liều mạng lắc đầu, vừa mở miệng giọng nói liền vỡ ra, “Không cần như vậy… Không cần…”
Lâm Hàm thờ ơ đứng lên, ngay lập tức một người đè tôi xuống, người còn lại vươn tay xé mở quần áo.
Tôi hoảng sợ lắc lư thân thể, cho dù vừa rồi có thể bị đánh chết cũng không cảm thấy sợ hãi như vậy. Tôi sống đến hiện tại chưa từng đem lại hạnh phúc cho bản thân, đáng buồn cười là dù tôi có cố gắng đến thế nào cuối cùng chúng lại như con dao hai lưỡi mang đến vô vàn bất hạnh. Tôi có thể bị đánh đến chết, nhưng tuyệt không thể để tự tôn cuối cùng của mình bị xâm phạm.
Cho nên khi hai người kia mất cảnh giác buông lỏng kìm kẹp, tôi dùng hết khí lực cuối cùng giằng ra, bắt lấy bàn tay của một trong hai kẻ đó hung bạo cắn. Người nọ bất ngờ kêu thảm thiết, thừa dịp mọi người xung quanh ngây người trong một cái chớp mắt, tôi rút tay bên kia ra hết sức bình sinh đấm cho gã còn lại một quyền, sau đó xoay người lảo đảo chạy về phía bàn ăn ở phòng khách.
Quả nhiên trên bàn vẫn còn bày một mâm đựng hoa quả, nhất thời tôi cảm thấy may mắn mình có thói quen để dao gọt trái cây bên trong mâm đựng quả này. Tôi biết dù có dao cũng không thể làm nên chuyện gì, một mình tôi hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ. Lâm Hàm không chỉ muốn tôi chết, cái mà y muốn là tra tấn vũ nhục tôi đến chết, chờ trước mắt tôi chính là cánh cổng đi vào địa ngục.
Vậy nên tôi không mảy may do dự, nắm chặt chuôi dao, thống khoái gần như cười nhạo mà đâm thẳng vào bụng.
Đầu tiên là một mảnh lạnh lẽo, sau đó đau đớn cùng máu tươi dần dần lan ra, tôi tái nhợt cắn răng chống đỡ thân mình, hướng Lâm Hàm đang trợn to mắt không tin nổi, cười như trêu tức nói, “Có chết… cũng… sẽ không… để mày nhục nhã…”
Gương mặt Lâm Hàm ngũ quan vặn vẹo khó coi, đang muốn tiến lại, đột nhiên “Đông” một tiếng, cửa bị đá văng ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Dịch Thiên cùng vài người nữa phía sau vọt vào.
Lâm Hàm kích động chạy tới trước mặt Dịch Thiên, lôi kéo anh run rẩy giải thích, “Dịch Thiên, em không thể để tên hỗn đản này tiếp tục gây khó dễ cho anh được… Chỉ cần hắn chết… Chỉ cần hắn chết mọi chuyện sẽ được giải quyết…”
Dịch Thiên không để ý tới y, anh còn đứng ở cửa ra vào kinh hãi mà nhìn tôi, thần tình không thể tin nổi.
Tôi giữ tay che miệng vết thương, một đường bám theo ghế sopha, máu chảy thành vệt rơi xuống thấm vào vỏ ghế, thất tha thất thểu lết đến bên cạnh Dịch Thiên. Vừa tới trước mặt anh rốt cuộc không chống đỡ nổi ngã gục trên mặt đất.
“Mục Nhiên!” Dịch Thiên vội đỡ lấy tôi, thanh âm tràn đầy hoang mang.
Tôi từng ngụm từng ngụm thở dốc, run rẩy đưa tay lấy tấm chi phiếu nhàu nát trong túi quần đưa cho anh, muốn mở miệng nhất thời sặc ngụm máu, cổ họng cay xé tràn đầy mùi máu tanh nồng, tôi nuốt nuốt hầu kết, khàn giọng cầu xin, “Dịch Thiên, xin anh… Xin anh… cứu… mẹ em…”
Nói xong câu đó, tôi thật sự đau đến mất tri giác, không kịp chờ câu trả lời của Dịch Thiên đã nặng nề ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.