Mục Nhiên

Chương 14:




Mục Nhiên (Thượng)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104

Bên tai văng vẳng tiếng người lúc xa lúc gần. Tôi nhắm chặt mi mắt, ý đồ muốn đem mình ngủ say một lần nữa, nhưng những thanh âm kia vẫn kiên trì vang vọng bên tai không ngừng, tôi có chút bất đắc dĩ, cuối cùng không cam lòng mở mắt ra. Lại sửng sốt. Trước mắt tôi là một nữ nhân thực dịu dàng, bà ấy đôn hậu nhìn tôi, khóe miệng mang theo ý cười nhu hòa. Thấy tôi đã tỉnh, nữ nhân sủng nịnh thở dài, “Con trai, con đã lớn hơn cả cái giường rồi! Mau dậy đi không muộn!”
Nói xong bà ấy hướng ra ngoài cửa hô thanh, “Lão Mục, lấy trứng gà ở trong nồi ra cho con trai ăn nhé!” Bên ngoài lập tức vang lên nam âm hùng hậu, “Đã biết! Xú tiểu tử mau ra ăn cơm đi con.”
Tôi ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, run rẩy bắt lấy tay nữ nhân muốn hỏi, há miệng vài lần, cuối cùng nghẹn ngào gọi một tiếng, “Mẹ?…”
Kí ức trong đầu hỗn loạn thành một đoàn, bọn họ nói bà ấy đã chết… Chính là bà ấy hiện tại đang hảo hảo đứng trước mặt tôi. Vì sao bà ấy lại có thể nói chuyện? Vì sao tôi không ở bệnh viện? Tôi vội vã vén áo ngủ lên nhìn vết thương, bụng bóng loáng bằng phẳng, đừng nói là vết dao, ngay cả vết sẹo lồi cũng không có.
“Nhiên Nhiên, con làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Có lẽ là do sắc mặt tôi quá khó coi, mẹ tôi lo lắng vươn tay sờ trán tôi thử nhiệt độ. Tôi nhìn ánh mắt bà ấy ôn nhu bao dung, chậm rãi tỉnh táo trở lại. Những kí ức thống khổ hỗn loạn gì đó dần tiêu tán, hết thảy mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
Tôi căn bản không phải là cô nhi này nọ.
Tôi tên Mục Nhiên, năm nay mười bảy tuổi, có một gia đình thực hạnh phúc, mẹ tôi nhẹ nhàng ấm áp, ba tôi giọng lớn oai nghiêm. Còn có một người bạn cùng tôi từ nhỏ đến khi lớn lên, gọi là Dịch Thiên.
Cái gì mà chiếm đoạt, cái gì mà kê đơn chụp ảnh hay người mẹ câm, toàn bộ đều chỉ là ác mộng! Tôi ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn căn phòng mười bảy năm mình ngủ, vách tường dán đầy hình ngôi sao tôi thích, trên bàn sách vở bút kí loạn thất bát tao, thậm chí trên ghế ngồi vẫn còn tất thối chưa giặt. Hết thảy đều quen thuộc đến kì lạ, tôi xác định, đây mới là nơi tôi đã sống mười năm, mà Mục Nhiên kia, thật sự chỉ là một cơn mộng.
Nháy mắt tôi bổ nhào vào ngực mẹ tôi khóc lớn.
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Ba trong tay vẫn cầm hai quả trứng luộc vọt chạy vào, vừa vặn nhìn thấy tôi khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Nhiên Nhiên con đừng dọa mẹ sợ, xảy ra chuyện gì?” Mẹ vội vàng kéo tôi ra, lau nước mắt, sốt ruột hỏi.
Tôi nhìn ba mẹ bị mình dọa đến hoảng sợ, trong mắt họ đều tràn đầy lo lắng, mọi cảm xúc đều bị cảm xúc của tôi tác động, giống như trên thế giới này ngoài tôi ra không còn điều gì quan trọng hơn. Tôi đột nhiên nhớ tới tuổi thơ làm cô nhi bị cô lập tự mình bươn trải, nghĩ đến cảm giác khi mất đi nữ nhân câm, nước mắt lại mãnh liệt chảy ra.
May mắn hết thảy đều là mộng.
May mắn tôi đã tỉnh dậy rồi.
Tôi hung hăng quệt nước mắt, có lỗi mà nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng giải thích, “Con mơ thấy ác mộng…”
Trong phòng an tĩnh mất một giây, sau đó một cái cốc thật mạnh kí trên đầu tôi, bên tai là tiếng ba lớn giọng, “Tiểu tử hỗn đản nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn cho là mình đang bú sữa mẹ à?” Tôi ôm đầu, kì thật cũng không cảm thấy đau, chủ yếu là bị ông rống đến mức có chút đau đầu.
“Ba ba, ba có thể nói nhỏ hơn được không? Con sắp bị ba rống cho liệt não luôn rồi.”
“Muốn bị đánh đúng không?” Trong tay ba còn cầm trứng gà, vươn tay dứ dứ dọa tôi.
Tôi nhảy loạn lên chung quanh chật vật tránh, mẹ ở giữa dở khóc dở cười nhìn hai chúng tôi chơi đùa, “Được rồi đừng nháo nữa, sắp đi học muộn rồi. Nhiên Nhiên mau thay quần áo rồi ra ăn cơm con.” Vừa nói bà ấy vừa kéo ba ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, tôi lặng người mất một giây, sau đó sung sướng lăn kềnh ra giường. Cảm thấy mình hình như hơi quá ngây ngô liền vội vàng ngồi dậy, vài giây sau lại không nhịn được mà ngoác miệng ra cười.
Như thế nào… lại hạnh phúc như vậy…
Cả người giống như một chiếc bánh mì mềm ẩm thơm phức, nơi nơi đều là hương vị ấm áp ngọt ngào.
Ăn bữa sáng xong, nghe thấy tiếng Dịch Thiên dưới lầu đang gọi tôi, tôi vội vã thay giày mang theo cặp sách chạy ra ngoài.
“Trên đường cẩn thận một chút! Trứng gà mẹ để trong cặp buổi trưa nhớ bỏ ra ăn nhé!” Sau lưng truyền đến tiếng mẹ dặn dò, tôi ứng thanh một tiếng, vắt cặp sách qua vai, chạy xuống lầu.
Vừa mới xuống đến nơi, đã nghe thấy tiếng Dịch Thiên không kiên nhẫn vang lên, “Mỗi ngày đều bắt tôi chờ cậu! Cậu dậy sớm có phải sẽ chết hay không!!!” Thiếu niên ở trước mắt nhăn mày, vẻ mặt nóng nảy nhưng bộ dáng lại cực kì anh tuấn. Chống lại tầm mắt của anh, nghĩ đến trong mộng ngay cả loại vẻ mặt này cầu cũng không được mà chỉ có thống khổ cùng tuyệt vọng, nháy mắt tôi chợt cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nói đến cũng kì quái… Tại sao lại mơ như vậy chứ? Tôi nhìn Dịch Thiên nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, xác định mình đối với anh không có bất luận suy nghĩ không an phận gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Dịch Thiên nhìn tôi đứng đến ngốc cũng không để ý, đem tập sách trên tay mình ném qua. Tôi luống cuống đỡ lấy, còn chưa kịp hỏi anh đã lười biếng quăng lại một câu, “Chiều nay thầy giáo kiểm tra.”
“Cho nên?” Tôi mờ mịt hỏi lại.
“Cho nên… trong buổi sáng hôm nay cậu phải làm hết nó cho tôi.” Vẻ mặt đương nhiên là thế của anh làm tôi thiếu chút nữa thuận thế ném trở lại.
“Vì sao tớ phải giúp cậu làm bài?” Tôi trừng lớn mắt giận dỗi nhìn anh.
“Bởi vì cậu vẫn luôn làm.”
“Dựa vào cái gì nha?” Tôi tiếp tục truy vấn, Dịch Thiên cũng không để ý tới, trực tiếp xoay người bỏ chạy. Tôi vài bước đã đuổi kịp, khoác vai anh đi bên cạnh tiếp tục mè nheo, “Dựa vào cái gì dựa vào cái gì???” Dịch Thiên dừng bước, quay đầu mặt không đổi sắc nhìn tôi, “Vậy đem giày chơi bóng số lượng có hạn kia trả tôi đi.”
Tôi sửng sốt, lập tức meo meo cười, nhón chân cố sức đè vai anh xuống, nịnh nọt lấy lòng, “Ai nha không phải chỉ có vài bài tập thôi sao, chúng ta tính cái gì a…” Dịch Thiên khinh bỉ liếc tôi mặt dầy, gạt tay tôi ra tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng dáng nam sinh cao ngất trước mặt, nghiến răng nghiến lợi vứt qua vài ánh mắt dao, cuối cùng bất đắc dĩ mà thở dài. Đột nhiên lại hiểu được vì sao tôi lại có giấc mộng như vậy… Bởi vì tên hỗn đản này bình thường đều muốn áp bức tôi, tôi chỉ có thể thầm bất mãn oán phụ không làm gì được, trách không được trong mơ tôi lại đau lòng chân thật đến vậy, nguyên lai hiện thực cũng có tiền đề ý mà.
Bài tập Dịch Thiên ‘ban tặng’ nguyên một buổi sáng tôi liều mạng lấp đầy chỗ trống, may mắn người này còn coi như có lương tâm, bữa trưa tôi không có thời gian mà ăn cơm đã lấy trứng gà mẹ tôi chuẩn bị cho mà giúp tôi bóc vỏ. Đem trứng gà biến thành Dịch Thiên mà hung hăng cắn cho bõ ghét, Dịch Thiên ở bên cạnh vẫn điềm nhiên nhìn, tôi thiếu chút nữa nhịn không được đem trứng gà trong tay… trét lên mặt anh.
Cuối cùng thuận lợi mà thông qua kiểm tra, trên đường tan học về nhà tôi xoa ngón tay đã muốn rút gân, Dịch Thiên thì lại đi bên cạnh oán giận mình không được ăn ngon ngủ no, chọc tôi tức đến mức chỉ muốn tung qua một chưởng.
Đến cửa nhà, sau khi tạm biệt Dịch Thiên tôi mới đi lên lầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an, tôi mãnh liệt xoay người chạy nhanh xuống.
“Dịch Thiên!” Tôi hướng bóng lưng còn chưa đi xa kia lớn tiếng gọi.
Dịch Thiên dừng bước, quay đầu nhướng mày nhìn tôi ý hỏi.
“Chúng ta ngày mai còn gặp nhau không?” Tôi cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, chỉ là đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi. Tôi nghĩ mình nên xác định điều gì đó, nhưng lại không dám, hoặc theo bản năng không muốn xác định.
Dịch Thiên không trả lời, chỉ ném lại một ánh mắt “Cậu lại ngu ngốc cái gì”, đoạn không chút để ý mà phất tay xoay người rời đi.
Đằng trước có mấy dì gần nhà tan tầm, xách theo mấy túi đồ trên tay nhìn tôi cười cười, dưới gốc đại thụ vài lão nhân nhàn nhã đánh cờ, vài đứa trẻ con cầm khăm quàng đỏ trong tay truy đuổi nhau chạy la ầm ĩ. Xa xa giữa không trung một mảnh lửa đỏ, thái dương mệt mỏi buông xuống chân trời. Hết thảy đều đẹp, đều chân thật như thế. Tôi thở ra, lắc đầu cười, cũng xoay người lên lầu về nhà.
Đẩy cửa ra, đầu tiên là một mùi hương thơm ngọt xông vào mũi. Trên bàn cơm đồ ăn nóng hầm hập, ba tôi ngồi bên cạnh nhìn kênh thể thao đang chiếu tin tức của mấy trận NBA hôm nay, ngẫu nhiên duỗi đũa gắp vài củ lạc.
“Nhiên Nhiên về rồi hả con? Mau đi rửa tay lại ăn cơm.” Mẹ tôi bưng canh từ trong bếp ra, nhìn thấy tôi lập tức cao hứng cười.
Tôi vâng một tiếng, sau đó buông cặp sách, rửa sạch tay rồi ngồi xuống bên cạnh ba, mới gặp một củ lạc đã bị ba vươn đũa gạt xuống.
“Ba vừa ăn đó thôi.” Tôi không phục trừng lại.
“Ba là ba mày.” Ba nhướng mi đắc ý cười, một tay dùng đũa gắp đồ ăn bên cạnh.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, mẹ đã đi tới liếc nhìn ba một cái, “Lớn như vậy rồi còn khi dễ con mình, anh cũng không biết xấu hổ à.” Ba không dám cãi lại mẹ, đành phải cúi đầu len lén trừng tôi. Tôi nghẹn cười đến run rẩy, tay cơ hồ không cầm nổi cả đũa.
Buổi tối cơm nước xong xuôi một nhà ba người ngồi ở phòng khách xem ti vi, mẹ gọt cho tôi và ba vài quả táo, sau đó hai người chờ qua quảng cáo để xem phim truyền hình. Một lát sau, bài hát não nề đầu phim chiếu xong, đôi mắt khóc đã muốn sưng thũng của nữ nhân vật chính ngồi bên bờ sông thì thào tự nói, “Ai rồi cuối cùng đều sẽ phải trở về. Mình không có khả năng cả đời đều trốn tránh, không thể tiếp tục sống ở chỗ này được nữa.”
Ba bắt đầu phê phán nữ nhân vật chính yếu đuối, mẹ lại đồng tình với cô ấy, giúp nói tốt: cô mệnh rất khổ, lẻ loi hiu quạnh mà lớn lên, ngay cả một người có thể dựa vào đều không có.
Tôi dựa vào ghế sopha nghe bọn họ thảo luận phim, trong lòng một mảnh ấm áp an tĩnh. Có lẽ là bởi không khí thực sự rất thoải mái, cho nên toàn thân tâm đều trở nên trầm tĩnh, dần dần mi mắt cũng không mở ra nổi, vô pháp cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Đừng đi!
Trong phim không biết tiếng ai khóc hô thảm một tiếng, sợ tới mức cả người tôi run lên.
Cố gắng mở to mắt muốn xem diễn biến tình tiết đang đến đoạn nào, lại cái gì cũng không thấy rõ, mọi thứ trong tầm mắt hết thảy đều nhàn nhạt mơ hồ. Đến cuối cùng, ngay cả khí lực mở mắt cũng không có.
“Con trai đang ngủ, bật nhỏ ti vi đi.”
“Xú tiểu tử đi học chắc mệt muốn chết rồi.”
“Đừng gây ồn để nó ngủ một lát, em đi lấy chăn.”
Tôi nhướn cong khóe miệng, chờ mẹ mang đến chiếc chăn mềm mại đắp lên người.
Chính là cho đến tận khi tất cả mọi thứ đều biến thành hư ảo, cho đến tận khi tôi mất đi ý thức, một lần nữa chìm vào bóng đen trống rỗng, tôi đều không thể đợi được một mạt ấm áp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.