Mục Nhiên

Chương 32:




Mục Nhiên (Hạ)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104

Trước khi rời đi, dì Lý để lại số điện thoại của bà ấy cho Dịch Thiên.
“Có gì cần giúp đỡ cháu sẽ gọi cho dì.” Đổi lại là người khác, được hắn hứa hẹn như vậy chắc chắn sẽ mừng đến phát điên.
Dì Lý lại do dự muốn nói gì đó, có chút cẩn thận lựa lời, “Phiền cháu hảo hảo chiếu cố Mục Nhiên, đứa nhỏ này… mệnh rất khổ…” Kì thật dì Lý vẫn không rõ Dịch Thiên và Mục Nhiên có quan hệ gì, không hiểu vì sao có một bằng hữu như hắn mà cậu vẫn cùng đường muốn đi bán thận, đương nhiên bà ấy cũng không biết rốt cuộc vết thương, bệnh tình của Mục Nhiên đến từ đâu. Dù vậy bà ấy không dám hỏi, bà ấy luôn có cảm giác Dịch Thiên và Từ Nhiễm đều không phải người thường, đối mặt với bọn họ đều có phần câu nệ kính sợ.
“Dì yên tâm.” Dịch Thiên gật đầu.
Từ Nhiễm muốn tự mình đưa dì Lý trở về, để bà ấy ra xe trước, chờ người đi xa mới xoay đầu nhìn Dịch Thiên, cười nhạo một tiếng, “Mười vạn?! Mấy tiểu tình nhân lên giường với Dịch thiếu gia đây muốn có xe thể thao, quần áo, đồ hiệu, liệu có đến con số này hay không?”
Dịch Thiên không nói lời nào.
Từ Nhiễm nhắm mắt trấn tĩnh, có chút nản lòng nhìn hắn, “Hôm nay cậu ấy khóc là chuyển biến rất tốt. Bây giờ cậu ấy có thể chậm rãi có cảm giác lại với thế giới bên ngoài, có lẽ sẽ đến lúc đột nhiên tỉnh táo lại, anh tốt nhất nên chuẩn bị đi.”
Dừng một chút lại nói, “Nếu… anh vẫn muốn chơi đùa thương hại cậu ấy như trước kia… thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đem người ra ngoài trị liệu.” Cô chỉ là người ngoài cuộc nhưng nghe nhiều như vậy, nhìn nhiều như vậy ngay cả lòng mình cũng không ngăn được nguội lạnh. Từ Nhiễm quả thực không dám nghĩ tới Mục Nhiên một mình trải qua hết thảy, trong lòng cậu là cái cảm thụ gì…
Dịch Thiên không tức giận với hồ nghi của Từ Nhiễm, hắn nhìn thẳng vào cô, chỉ nói một câu, “Cậu ấy có tình huống gì tôi sẽ gọi cho cô.”
Từ Nhiễm không trả lời, vô cảm liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Dịch Thiên trở về phòng khách, Mục Nhiên vẫn như cũ ngồi trên ghế sopha ngơ ngác nhìn bố bao trong tay, trên mặt đều là nước mắt.
Hắn đi qua muốn dắt người đứng lên, cậu lại gắt gao nắm chặt túi, làm cách nào cũng không động. Dịch Thiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay, đẩy đầu cậu ngẩng lên, “Cứ để túi ở nơi này, chúng ta đi rửa mặt có được không?”
Mục Nhiên vẫn như cũ không có phản ứng. Dịch Thiên cũng không gấp, một lần lại một lần nữa kiên nhẫn khuyên nhủ. Cuối cùng rốt cuộc tay Mục Nhiên cũng nới lỏng ra, Dịch Thiên lấy bao trong tay cậu đặt lên bàn, mang người đi vào phòng tắm.
Dịch Thiên dắt Mục Nhiên đến bồn rửa mặt, vò khăn mặt bằng nước ấm sau đó mới nhẹ nhàng lau mặt cho cậu. Mục Nhiên đứng yên ngoan ngoãn để hắn lau, khi khăn mặt đụng tới cậu theo bản năng nhắm mắt lại. Ở cùng nhau hai tuần bọn họ đều quen với những điều này, kể cả việc chăm sóc Mục Nhiên, Dịch Thiên ban đầu lạ lẫm giờ cũng đã biến thành thói quen.
Lau mặt xong, Dịch Thiên nghiêng người đi qua hôn lên đôi mắt có chút đỏ của cậu. Động tác thực tự nhiên, trên mặt cũng không có biểu tình gì, như thể loại thân cận này vốn là điều đương nhiên.
Buổi chiều, dì giúp việc đến nấu cơm, Dịch Thiên cũng theo bà ấy đi vào bếp. Hắn không định nấu cơm mà chỉ muốn học làm chút cháo, buổi sáng có thể tự mình nấu cho Mục Nhiên uống.
Trước đó hắn có nói qua với dì giúp việc, bà ấy đã giúp chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn. Theo chỉ dạy của bà ấy, hắn băm nhỏ thịt thật nhuyễn, rồi sau đó đến nấm hương. Dì giúp việc ở bên cạnh ngẫu nhiên nhắc nhở hắn, trong tay vẫn chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm chiều. Đợi đến khi gạo nhừ, bật nhỏ lửa rồi thêm thịt và nấm hương, dì giúp việc đang vội hầm canh không chú ý đến, chỉ ngoài miệng dặn dò hắn nhớ nêm thêm muối.
Dịch Thiên khẽ nhíu mày, có chút không biết cái này nên “nêm” như thế nào. Hắn nhìn chiếc muỗng nhỏ trong tay, do dự một lát, múc một thìa đổ vào.
Dì giúp việc vừa đóng hồi hầm, quay đầu thấy động tác của hắn vội vàng hô lên, “Dịch tiên sinh…” nhưng là vẫn không kịp ngăn trở.
Dịch Thiên quay đầu nhìn bà ấy, bà ấy có phần xấu hổ cười cười, “Nhiều quá rồi…” Hắn nhăn nhíu mày, lấy đũa nếm một chút, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.
Dì giúp việc trong lòng muốn cười nhưng trên mặt nửa điểm cũng không dám biểu hiện ra. Dịch Thiên không để tâm phản ứng của bà ấy, bình tĩnh đổ nồi cháo đi, nấu lại một lần nữa. Dì giúp việc lần này không dám phân tâm, ở bên cạnh theo dõi hắn, từng bước từng bước chỉ đạo.
Dịch Thiên nghiêm túc làm theo, động tác trong tay cũng không tự giác cẩn thận hơn, dì giúp việc nhịn không được khen ngợi, “Dịch tiên sinh thật có lòng, thời đại này rất ít đàn ông nguyện ý vào bếp.”
Dịch Thiên chăm chú chỉnh lửa, nghe vậy cười cười nói, “Cậu ấy thực sự sẽ nấu.” Hắn bình thường ở nhà không thích nói chuyện, trên mặt cũng ít khi có biểu tình khiến những người mới gặp có cảm giác lo sợ. Dì giúp việc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, cả người có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Bà quay đầu nhìn người vẫn đang ngồi ở nhà ăn không nhúc nhích, trong lòng khẽ thở dài một cái. Chuyện của Mục Nhiên bà không lắm miệng hỏi nhiều, nhưng đã chiếu cố cậu lâu như vậy nên không khỏi có chút tình cảm, đáy lòng vẫn cảm thấy thật đáng tiếc.
Dịch Thiên nấu cháo xong, thử hương vị thấy không tồi liền múc ra một chén nhỏ. Hiện tại vẫn còn sớm, Mục Nhiên uống chút cháo cũng không ảnh hưởng đến bữa cơm chiều. Hắn nghĩ như vậy, không nhận ra tâm tình mình có chút khẩn trương.
Dịch Thiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Mục Nhiên, bưng bát lên múc một thìa, thổi thổi, lại dùng miệng thử qua độ ấm, vừa phải mới đưa tới bên miệng cậu. Hiện tại Mục Nhiên đã rất phối hợp lúc ăn, không cần hắn khuyên nhủ cũng sẽ tự há mồm đem thức ăn ăn hết.
Nhìn Mục Nhiên nhai nhai, yết hầu giật giật nuốt cháo xuống xong, hắn mới yên tâm uy cậu một thìa nữa. Chốc nữa còn phải ăn cơm chiều, sức ăn của Mục Nhiên lại nhỏ nên hắn cũng không dám để cậu ăn nhiều, uy vài thìa liền hạ bát.
Quay đầu nhìn môi cậu dính một chút cháo, hắn không hề nghĩ ngợi hôn qua. Dì giúp việc từ phòng bếp bưng canh ra cho Mục Nhiên uống, vừa mới bước ra liền đỏ mặt lui trở về.
Dịch Thiên cùng Mục Nhiên hiện tại ngày càng thân mật, hắn cũng không tránh người khác nên bà ấy cũng bắt gặp một vài lần. Ban đầu còn có chút luống cuống, sau dần thành quen, chính là vẫn không khỏi ngượng ngùng. Bà là người Tô Văn Dương tìm tới, lúc trước đã cẩn thận dặn dò không nên nhìn không nên hỏi, mọi thứ đều phải giữ đúng chừng mực.
Dù vậy bà không hề cảm thấy hai người phản cảm, ngược lại còn thấy có chút cảm động với quan tâm chăm sóc của hắn dành cho người kia.
Buổi tối, thời điểm Hạ Húc Đông gọi điện tới Dịch Thiên vừa tắm cho Mục Nhiên xong, đặt cậu ở trên giường hôn sâu.
Điện thoại kiên trì vang lên hắn cũng không quản, sau lại thật sự quá mức phiền phức, hung tợn từ trên người Mục Nhiên đứng lên nghe, vừa mở miệng ngữ khí liền như giẫm phải đuôi.
Hạ Húc Đông ha ha cười, đang muốn trêu chọc hắn làm sao hỏa khí lại lớn như vậy, đột nhiên chú ý tới Dịch Thiên khi nói chuyện vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại tiếng thở dốc. Hạ Húc Đông đối với phương diện này tương đối mẫn cảm, không kịp che miệng “Phốc” một tiếng.
Từ Nhiễm ở bên cạnh hồ nghi nhìn y, Hạ Húc Đông lập tức cười đánh trống lảng đi ra ban công. Nói giỡn, nếu cô mà biết còn không xách dao đến băm Dịch Thiên thành cám.
Đợi cho xác nhận Từ Nhiễm không nghe được mình nói gì, Hạ Húc Đông mới đè thấp thanh âm nói qua ống nghe, “Cậu ra ngoài kiếm người? Mục Nhiên đâu? Có ai trông cậu ấy không?” Gã cũng không phải quan tâm Mục Nhiên, chủ yếu là lo lắng cậu ta mà xảy ra chuyện gì bà xã mình lẽ nào lại không nổi điên?!
Dịch Thiên lãnh thanh đáp, “Tôi ở nhà.”
Hạ Húc Đông chẹp miệng, ý vị thâm trường cười cười, “Cậu còn dám đem người về nhà?” Còn không chờ Dịch Thiên trả lời, gã đột nhiên sửng sốt trừng mắt lớn, không dám tin hỏi lại, “Đệt! Cậu cùng Mục Nhiên? Cậu dám… cậu ta… không phải chứ?” Mục Nhiên hiện tại khác gì Đầu gỗ, ở trên giường khẳng định nửa điểm phản ứng cũng không có, cùng cậu ta làm còn không bằng tự mình động thủ, Dịch Thiên hắn thiếu cái gì chứ người phát tiết dục vọng đảm bảo không tới phiên cậu ta.
“Con mẹ nó cậu có việc gì nói mau!” Dịch Thiên mặc kệ gã lải nhải, không kiên nhẫn gằn giọng.
Hạ Húc Đông khụ khụ, sờ sờ mũi, “Được rồi… Cái kia… Lâm Hàm nhờ tôi hẹn cậu ra ngoài ăn bữa cơm, cậu ấy muốn xin lỗi.” Lâm Hàm không dám gọi điện thoại Dịch Thiên, đành phải nhờ gã làm người trung gian. Hạ Húc Đông tuy hiểu được lần này Lâm Hàm thực sự quá phận, nhưng đã làm anh em nhiều năm, gã cũng không hi vọng hai người tiếp tục như vậy.
Dịch Thiên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt, “Không đi.”
“Uy cậu còn không thèm suy nghĩ đã không đi, Lâm Hàm đã không hiểu chuyện cậu còn muốn giận lẫy với nó nữa? Dù sao cũng là…” Hạ Húc Đông bắt đầu lảm nhảm như mẹ già, Dịch Thiên không chút do dự. Cúp máy.
Hạ Húc Đông nghe tiếng “tút tút” từ đầu bên kia truyền lại, giận tím mặt nghẹn không nói được lời nào… Đệt mẹ nhà nó chứ… Gã mà còn xen vào chuyện hai người kia nữa… thì gã chính là con rùa vương bát đản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.