Mục Nhiên

Chương 35:




Mục Nhiên (Hạ)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104

Khi Từ Nhiễm tới Mục Nhiên đã muốn bình tâm lại, chỉ là vẫn ngồi xổm ở góc tường không cử động, có chút lăng lăng nhìn sàn nhà. Tư duy của cậu đã đình trệ trong thời gian dài, hiện tại đột nhiên tỉnh lại, trí nhớ đã không còn rõ lắm những chuyện trước kia. Từ Nhiễm cũng không cố truy hỏi, cô đuổi Dịch Thiên ra khỏi phòng, một mình cùng Mục Nhiên từ từ nói lại mọi chuyện.
“Mục Nhiên?” Từ Nhiễm đi qua nhẹ nhàng hô một tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn cô, Từ Nhiễm cười cười, “Cậu còn nhớ rõ tôi không?”
Mục Nhiên thật chậm mà gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn, “Nhớ rõ.” Sau khi trả hết nợ tỉnh lại trong bệnh viện người đầu tiên cậu nói chuyện cùng là Từ Nhiễm, cô thân thiện lại cực kì kiên nhẫn, là người duy nhất nguyện ý nghiêm túc nghe cậu nói chuyện, cho nên Mục Nhiên rất có ấn tượng với cô.
Từ Nhiễm đi đến bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, không còn cẩn thận nữa mà sang sảng cười, “Chúng ta qua bên kia ngồi tâm sự được không?” Mục Nhiên bị cảm xúc của cô cuốn hút, thoáng thả lỏng đôi chút, gật đầu theo Từ Nhiễm đứng dậy đi đến bên cửa sổ trong phòng ngồi.
Ngoài phòng khách Dịch Thiên ngồi trên ghế sopha, tay ấn ấn dạ dày, nhắm mắt không nói lời nào, sắc mặt lạnh đến mức có thể đông chết người. Hạ Húc Đông ngồi một bên hút thuốc nhíu mày nhìn hắn, lẽ ra Mục Nhiên tỉnh lại Dịch Thiên hẳn là nên cao hứng mới đúng, như thế nào sắc mắt hắn lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ cậu ta vừa tỉnh lại đã làm chuyện gì chọc giận hắn? Do dự một lúc lâu Hạ Húc Đông cũng không dám mở miệng hỏi.
Cứ như vậy đợi không biết bao lâu, mãi cho tới khi sắc trời dần sáng lên, Từ Nhiễm mới mở cửa đi xuống lầu. Cô một mình đi ra, Dịch Thiên nhíu mày nhìn theo, Từ Nhiễm biết hắn muốn hỏi gì, đơn giản nói, “Mục Nhiên không có việc gì.”
Dịch Thiên gật gật đầu, đứng dậy nghĩ muốn lên lầu, Từ Nhiễm vươn tay giữ hắn lại, “Tôi nghĩ cần phải thương lượng với anh chuyện này.” Dịch Thiên đứng lại nhìn cô, Từ Nhiễm nhẹ giọng thử đề nghị, “Để tôi đem cậu ấy ra ngoài trị liệu đi.”
“Không có khả năng.” Dịch Thiên không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
Từ Nhiễm nhẹ hít vào một hơi, “Cậu ấy không thích hợp ở nơi này của anh, tôi đã hỏi qua, cậu ấy cũng đã đáp ứng rồi.”
Dịch Thiên nắm chặt nắm tay không nói gì.
“Tư duy của cậu ấy còn chưa rõ ràng, trong khoảng thời gian này nhiều chuyện phát sinh chỉ có ấn tượng mơ hồ, cậu ấy không phân biệt được cái nào là thật cái nào là ảo giác.” Cô cùng Mục Nhiên nói chuyện lâu như vậy, chính là muốn giải thích bệnh tình cho cậu hiểu, hơn nữa còn giúp sắp xếp lại những kí ức lộn xộn mà cậu nhớ được.
Mục Nhiên cũng không trốn tránh, nghiêm túc nghe cô nói, nhắc tới người mẹ câm cũng không có phản ứng kịch liệt, thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều. Chính là căn nguyên trầm cảm sao lại có thể dễ dàng khỏi như vậy được, Từ Nhiễm biết cậu chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Dịch Thiên gỡ tay Từ Nhiễm ra, không rên một tiếng đi lên lầu.
Từ Nhiễm nhìn bóng lưng của hắn không nói gì, Hạ Húc Đông đi qua đang muốn nói gì đó, đột nhiên cô quay đầu hỏi, “Anh ta với Mục Nhiên chấp nhất như vậy, liệu có phải là do thích hay không?”
Hạ Húc Đông cau mày do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu bình tĩnh đáp, “Anh cũng không biết.”
Từ Nhiễm bất đắc dĩ châm chọc cười, nhìn xem, nếu hiện tại ngay cả anh em tốt nhất của Dịch Thiên cũng không khẳng định được đáp án, thì làm sao cô có thể tin tưởng yên tâm để Mục Nhiên sống ở nơi này?
Dịch Thiên đẩy cửa phòng, Mục Nhiên đang ngồi bên cửa sổ cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Cậu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khẩn trương đứng lên nhỏ giọng gọi.
“Dịch Thiên…”
Dịch Thiên không trả lời, bình tĩnh đi vào phòng, chính là càng tới gần hắn mới phát hiện thân thể cậu đang có xu hướng run lên. Hắn dừng lại, ánh mắt gắt gao khóa chặt Mục Nhiên, mở miệng hỏi, “Cậu phải đi?”
Mục Nhiên cố gắng cười một cái, cả người thoạt nhìn có phần thấp thỏm, nói chuyện cũng thật chậm, “Chị Từ Nhiễm nói tôi hiện tại tinh thần, không tốt lắm. Chị ấy nguyện ý, giúp tôi chữa bệnh.” Phản ứng của cậu vẫn chưa được nhanh nhạy, đầu óc trì độn khó tìm được từ ngữ cũng như sắp xếp câu chữ nói ra.
Dịch Thiên không trả lời, vẫn thẳng tắp theo dõi cậu. Mục Nhiên không dám cười nữa, chần chừ nửa ngày mới từ tốn nói, “Tôi ở nơi này, đã, làm phiền anh.”
A, phiền toái.
Cậu nguyện ý đi theo một nữ nhân mới gặp không đến vài giờ, lai lịch có lẽ chưa kịp biết cũng không nguyện ý “phiền toái” hắn.
Dịch Thiên cười lạnh một tiếng, thanh âm thế nhưng mang theo chút ngoan độc nói, “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.”
Mục Nhiên đông cứng tại chỗ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu mới ấp a ấp úng giải thích, “Dịch Thiên… cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi nghe chị Từ Nhiễm nói, trong thời gian này, anh vẫn luôn chiếu cố tôi.” Nói tới đây cậu có chút gian nan nuốt nước bọt, “Tôi không phải cố ý, muốn phiền toái anh lâu như vậy… Thực xin lỗi.” Lời nói hỗn loạn có chút không rõ, đến cuối cùng, kết cục lại đổi lấy một câu “Xin lỗi” thực nhỏ.
Dịch Thiên nhìn cậu.
Một ngày trước thôi, chính mình còn uy cậu ăn cơm, tắm rửa cho cậu, ôm người vào trong ngực hôn môi, thân mật đến như vậy.
Mà hiện tại, tất cả những điều đó thế nhưng lại biến thành “Nghe nói”?
Một Mục Nhiên ngoan ngoãn để hắn dắt đi, một Mục Nhiên không để ý tới người khác chỉ phản ứng với thanh âm của hắn lúc này tựa như biến thành một người khác với bộ dáng cẩn thận dè dặt.
Hắn muốn nói cái gì đây?
Nói “Đừng sợ tôi sẽ không đánh chửi vũ nhục em nữa”? Hay nói “Đừng lo lắng tôi nguyện ý ở cùng một chỗ với em”?
Nhưng hắn là Dịch Thiên, làm sao có thể mở miệng nói những lời yếu đuối như vậy? Hắn vẫn như cũ lạnh mặt, thanh âm không mang theo bất kì khả năng thương lượng nào, “Cậu tốt nhất cứ ở yên nơi này, đừng nghĩ đến việc rời khỏi.”
Mục Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt hiện lên chút ảm đạm.
Cậu lại làm sai chỗ nào?
Cậu vốn tưởng…
Từ Nhiễm nói với cậu, Dịch Thiên cứu cậu trở về, mang về nhà chiếu cố, còn tìm dì Lý đến đây. Cậu không có cảm thấy mừng thầm mà chỉ xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được. Dịch Thiên lại cứu cậu lần nữa, đây đã là lần thứ ba.
Cậu làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, vậy mà anh lại cứu cậu đến ba lần.
Từ Nhiễm nói cậu không cần kì vọng ảo tưởng, đừng một lần nữa làm ra chuyện gì sai trái, Dịch Thiên có lẽ vì trong lòng có áy náy nên mới làm những chuyện này. Cậu gật đầu, giải thích với cô cậu đã không còn muốn dây dưa với anh nữa.
Hiện tại cậu làm sao còn dám vọng tưởng trèo cao? Chỉ là lo lắng Dịch Thiên đã sớm phiền chán mình, lại e ngại anh giữ mặt mũi không trực tiếp đề cập vấn đề đuổi người nên mới chủ động đề xuất rời đi. Dịch Thiên đã làm quá nhiều chuyện cho cậu, cậu thực không muốn gây thêm phiền toái cho anh nữa.
Chính là cậu không thể đoán được, vì cái gì anh lại không đáp ứng.
Nghĩ tới đây đột nhiên Mục Nhiên mới kịp nhớ ra Từ Nhiễm là vợ của Hạ Húc Đông, có lẽ Dịch Thiên không thích cậu đến gây phiền toái cho Hạ Húc Đông chăng?
Cũng là Từ Nhiễm quá tốt, cô ấy so với cậu lớn tuổi hơn nên cậu mới gọi cô ấy là chị, đồng thời sinh ra tâm lý ỷ lại cùng tín nhiệm cô. Mục Nhiên lắc lắc đầu, trách cứ mình tại sao lại luôn tự cho là đúng như vậy.
Nghĩ thông suốt chuyện này, cậu ngẩng đầu giải thích với Dịch Thiên, “Tôi sẽ không, đi quấy rầy chị Từ Nhiễm. Tôi ở bên ngoài, tìm chỗ ở.”
Mục Nhiên nghĩ lúc này chắc hắn Dịch Thiên sẽ gật đầu đáp ứng, ai biết được anh càng lạnh như băng liếc cậu một cái, xoay người đi thẳng ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Mục Nhiên có chút ngây người, chân tay luống cuống đứng yên tại chỗ, không biết rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.