Mục Nhiên (Hạ)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104
—
Dịch Thiên vẫn luôn bị ‘giam lỏng’ trong nhà cũ, mẹ hắn một ngày ba bữa sát sao theo dõi hắn ăn cơm, chỗ nào cũng không chuẩn cho hắn đi. Rốt cuộc đến một buổi chiều nọ, Hạ Húc Đông không chịu nổi nữa mà gọi điện thoại tới.
“Tôi đệt chừng nào thì cậu về mà trông người của cậu đi hả? Dạ dày dù có làm bằng vàng thì cũng dưỡng đủ rồi đi?!!!”
Dịch Thiên nhướng mày, thản nhiên hỏi, “Cậu gấp cái gì?”
Hạ Húc Đông giận đến mức muốn đánh người, “Còn hỏi tôi gấp cái gì? Giờ Từ Nhiễm mỗi ngày đều đem Mục Nhiên chạy loanh quanh, có biết lão tử đã bao lâu rồi không nói chuyện tử tế được với em ấy một câu không?” Gã có công tác, Từ Nhiễm lại nhàn nhã, ngày nay mang Mục Nhiên đi leo núi ngày mai lại dẫn đi câu cá, quả thực không biết đã ném gã đến thế giới nào rồi.
“Hôm nay ăn cơm tối xong sẽ về.” Dịch Thiên thấy Hạ Húc Đông nóng nảy cũng không có ý đùa y nữa. Kì thật Từ Nhiễm muốn mang Mục Nhiên ra ngoài đều phải báo cho hắn, ban đầu hắn còn không an tâm, sau lại nghe nói tình trạng của cậu có chuyển biến tốt lên nên cũng không ngăn Từ Nhiễm nữa.
“Dịch thiếu gia coi như tôi cầu cậu, vì hôn nhân hạnh phúc của gia đình tôi con mẹ nó đừng có mà nằm viện lần nữa.”
Nói xong “Ba” một tiếng trực tiếp cúp điện thoại.
Lần đầu tiên Hạ Húc Đông dám táo bạo dập điện thoại trước hắn như vậy, Dịch Thiên thu di động, cười cười lắc đầu. Gần đây tâm tình hắn tốt hơn nhiều, một là vì tình hình Mục Nhiên đã khá hơn, hai là mấy hôm trước Tô Văn Dương có gọi nói cho hắn biết cậu lén lút hỏi sức khỏe hắn thế nào. Dịch Thiên không nhận ra cảm xúc mình đang dần thay đổi, mà đương nhiên là với tính tình của hắn, cho dù có phát hiện ra cũng không chịu thừa nhận đi.
Còn nhân vật nữ chính bị Hạ Húc Đông oán giận – Từ Nhiễm lúc này đang vui vẻ kéo Mục Nhiên lên xe đi mua đồ. Hôm nay cô mời một vài bằng hữu cùng nhau ra ngoài chơi. Địa điểm là một nông gia thanh bình, quang cảnh đẹp không khí tốt, cũng là quê của một người trong đoàn.
Mục Nhiên muốn lấy lí do cần tìm việc làm để từ chối, Từ Nhiễm một bên ném này nọ lên tay cậu, một bên nói, “Việc làm muốn tìm là có, nhưng hiện tại không cần vội, chờ cậu dưỡng ra thêm mấy cân thịt rồi lại nói.”
Mục Nhiên cất đồ đạc vào thùng xe, bất đắc dĩ cười. Từ Nhiễm là thực tình tốt với cậu, cậu cũng nguyện ý cùng cô đi ra ngoài chơi, nhưng hiện tại cậu một phân tiền cũng không có, lại không có năng lực kinh tế, chi tiêu tất cả đều là Từ Nhiễm phụ trách, thật sự khiến cậu e ngại.
Từ Nhiễm như là nhìn thấy suy nghĩ của Mục Nhiên, khoác vai cậu nói, “Cậu tưởng là tôi cho cậu phủi tay đi sao? Nói cho cậu biết, trù nghệ của cậu tôi đã ba hoa chích chòe đến mức trứng thối cũng ngon cho đám người kia rồi, cậu không chạy được đâu!” Mấy ngày trước Từ Nhiễm tặng Mục Nhiên một chiếc đồng hồ để che đi vết sẹo trên cổ tay, cậu không có gì để bồi đáp chỉ có thể nấu cho cô ấy ba ngày cơm, Từ Nhiễm muốn ăn cái gì cậu đều làm cái đó, không biết làm thì sẽ học.
Từ Nhiễm hiện tại xem như triệt để quỳ gối trước trù nghệ của cậu.
Mục Nhiên biết cô ấy đang an ủi mình, không để mình cảm thấy là gánh nặng, cảm động nhìn Từ Nhiễm nghiêm túc gật đầu đáp, “Dạ.”
Từ Nhiễm bị vẻ nghiêm túc của cậu làm cho bật cười, vỗ vỗ vai, “Tiểu Nhiên Nhiên như thế nào lại không biết đùa như vậy…”
Vành tai cậu đỏ lên, có chút co quắp nói, “Chị Từ Nhiễm, chị đừng gọi như vậy nữa…” Cô rất thích gọi cậu như vậy mặc kệ cậu sửa rất nhiều lần.
Hai người chất hết đồ lên xe xong, lúc này Từ Nhiễm mới quay đầu nhìn cậu nghiêm túc nói, “Tôi đã coi cậu như em trai mình, đương nhiên có thể gọi như vậy.”
Mục Nhiên ngây cả người, mũi cay cay.
Bọn họ xuất phát từ buổi sáng, hơn ba tiếng đi xe mới tới nơi. Cất đồ đạc xong, cả đoàn người kéo nhau đi du ngoạn sơn thủ, gần đến lúc mặt trời lặn mới trở về nông gia.
Căn nhà tuy ở nông thôn nhưng điều kiện khá tốt, cao ba tầng, phía trước có mảnh sân nhỏ bắc giàn treo phủ kín hồ lô.
Mục Nhiên ngẩn người nhìn mọi người loáng cái thu dọn sạch mọi thứ để bày bàn mạt chược ra, còn có nữ sinh tính cách giống Từ Nhiễm hướng cậu thúc giục, “Mau tới đây mau tới đây!”
Còn chưa kịp nói gì Từ Nhiễm đã nói đỡ, “Cậu ấy không biết chơi đâu, đừng làm khó cậu ấy.” Đoạn quay đầu nói với cậu, “Phòng bếp ở đằng kia, nhanh đi làm mấy món ngon ngon cho bọn họ ăn thích chết luôn!”
Một đám người lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc trước Từ Nhiễm ba hoa thổi phồng trù nghệ của Mục Nhiên, lập tức trái phải ồn ào đứng lên đòi cậu đi nấu. Mục Nhiên trong tiếng trêu ghẹo của mọi người đỏ mặt trốn vào phòng bếp làm đồ.
Qua một lúc lâu Mục Nhiên xắn tay áo đi ra, trên tay còn cầm một gốc cải trắng, có chút ngại ngùng nói, “Chủ nhà đã chuẩn bị một ít đặc sản, tôi cũng không biết mọi người thích ăn gì, hay là kể tên vài món đi, chỉ cần có công thức tôi đều có thể làm.”
Gần chục cái đầu đang chúi vào bàn mạt chược, chỉ có một anh chàng cao to cường tráng quay đầu rống lên, “Mãn hán toàn tịch!” (Một loại đại tiệc dành cho vua chúa, ít nhất phải có 108 món)
“Cút!!!”
“Con mẹ nó ông muốn ăn mãn hán toàn tịch?”
“Nghe như kiểu thái giám thử độc cho hoàng đế ha ha ha!!!”
Mục Nhiên nhìn bọn họ nháo thành một đoàn, không nhịn được mà theo cười rộ lên.
Cuối cùng vài người cũng thương lượng lại, sợ lãng phí đồ ăn nên đưa cho Mục Nhiên năm cái tên món ăn, đều là những món không quá khó làm, Mục Nhiên ghi nhớ hết rồi mới gật đầu trở lại phòng bếp.
Có nhiều người nên cơm chiều phải chuẩn bị khá lâu, đợi đến khi tất cả các món được bê lên, một đám đã đói bụng đến mức kêu gào.
Mục Nhiên vẫn tất bật bê các món ra, thuận tay chỉ chỉ, “Đây là cá nấu cà.” Vừa vặn bên cạnh là anh chàng muốn mãn hán toàn tịch lúc trước bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu, người nọ cầm đũa tùy ý thử một miếng, nhai được hai cái liền “Fuck” một tiếng rồi bưng cả bát cá ù té chạy ra ngoài.
Mấy nam nhân khác lặng vài giây rồi mới kịp phản ứng lại, vừa chạy đuổi theo vừa hô to “Đứng lại”. Từ Nhiễm ở bên cạnh ra vẻ đã sớm dự liệu được, mấy bạn nữ khác đầu tiên không hiểu tại sao, đến khi nếm món của Mục Nhiên hai mắt liền sáng lên, “Ôi ước gì được gả cho Mục Nhiên ca ca!” Nữ sinh có thể chơi cùng Từ Nhiễm sao có thể biết đến hai chữ ‘rụt rè’, so với đàn ông có khi còn hào sảng hơn.
Mục Nhiên còn không biết trả lời như thế nào, mấy nam nhân không đòi được bát cá kia nghe các nữ sinh nói vậy cũng ào ào hùa theo, “Lấy được Mục Nhiên ca ca thì càng tốt!!!” Cậu bị bọn họ nháo đến đỏ mặt tai hồng, Từ Nhiễm đã muốn cười đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Cứ như vậy ầm ĩ mà ăn cơm, sau đó ai chơi mạt chược thì chơi mạt chược, ai ra ngoài đi bộ thì ra ngoài đi bộ. Bọn họ quyết định ở lại tối nay nên không có ai có ý định đi ngủ sớm.
Từ Nhiễm vừa chơi vừa dạy Mục Nhiên chơi mạt chược, di động chợt vang lên. Cô lấy ra nhìn, là Dịch Thiên gọi tới. Từ Nhiễm tha Mục Nhiên đứng ở phía sau lên ấn vào chỗ của mình, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại, cậu thay tôi đánh!” Đoạn không chờ trả lời đã chạy ra ngoài sân.
Mục Nhiên lung túng muốn đứng lên, “Không được, không được, tôi không biết…”
Một đôi tay từ phía sau vươn ra ấn người cậu trở lại, nam nhân ngồi bên cạnh vung tay làm ra tư thế chỉ điểm giang sơn, hào hùng nói, “Không cần lo! Có ca ca giúp chú đem bọn họ lột hết chỉ còn mỗi cái quần lót!!!”
“Thao!!! Nói được không làm được chính tôi lột quần lót cậu cho cậu đội.”
“Ai nha Mục Nhiên anh cứ an tâm đánh, thua tính cho hắn!”
“Có ca ca làm chỗ dựa chú sợ cái gì!”
Bọn họ đã nói đến mức này, nếu tiếp tục từ chối sẽ gây mất hứng, Mục Nhiên đành vứt bỏ lo lắng loạn thất bát tao trong lòng, ngồi xuống cùng chơi tiếp.