Mục Nhiên

Chương 42:






Mục Nhiên ăn đến khi bụng có chút trướng mới buông đũa, những người khác đều còn hưng trí bừng bừng tán chuyện, cậu đang nghĩ phải làm thế nào để mở miệng cáo từ, chợt nghe thanh âm không kiên nhẫn của Dịch Thiên vang lên bên cạnh, “No rồi?”
Mục Nhiên không nghĩ tới Dịch Thiên vẫn nhớ tới mình, thình lình bị hỏi sợ tới mức run lên, cốc trà nóng trong tay sánh ra ngoài đổ hết lên quần cậu. Mục Nhiên bị nóng giãy lên, Dịch Thiên nhanh chóng lấy khăn tay thấm đi nước trên người cậu, nóng nảy rống to, “Con mẹ nó cậu làm gì vậy?”
Mục Nhiên bối rối đỡ lấy khăn trong tay Dịch Thiên tự mình lau, xấu hổ ấp úng, “Xin lỗi, xin lỗi, nhất thời không để ý…”
“Có sao không? Có bị bỏng chỗ nào không?” Giản Ninh đứng lên đi đến bên cạnh quan tâm hỏi, Mục Nhiên quẫn bách xua tay, “Không có việc gì, không có việc gì…” Lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều dừng lại, chán ghét nhìn về phía cậu, Mục Nhiên dừng một chút, hạ mình khẽ nói, “Tôi đi toilet chút.” Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc đẩy cửa nghe được có người nói vài câu khó nghe, Mục Nhiên hơi dừng lại, đoạn không nói gì cứ vậy đi ra ngoài.
Cậu hỏi nhân viên đứng cạnh cửa, theo chỉ dẫn tìm đến nhà vệ sinh.
May sao nước trà không phải quá nóng nên không bị bỏng, hiện tại cũng chỉ có chút cảm giác nóng rát. Mục Nhiên cố lờ cơn đau, cong thắt lưng lấy khăn tay lau vết nước, tận lực thấm khô. Cậu luôn cúi thấp đầu, không chú ý ở đằng sau có người đi vào. Nghe được trên đầu “Chậc chậc” hai tiếng, Mục Nhiên giật mình ngẩng lên, lúc này mới nhìn thấy người dựa ở cửa mặt không đổi sắc không phải ai khác mà chính là Lâm Hàm.
Mục Nhiên không nói gì, khăn cầm trong tay vô thức bị nắm chặt lại.
Vừa nhìn thấy Lâm Hàm, những kí ức không tốt trong quá khứ dần tái hiện, Mục Nhiên thở mạnh bình ổn hô hấp, khống chế tâm tình mình. Nếu ngay cả Lâm Hàm cậu cũng không dám đối mặt, nếu chỉ một tình huống tùy tiện như lúc này đây cũng khiến cậu gục ngã, thì khoảng thời gian dài kiên trì vừa qua, rồi cả tâm tư và quan tâm của Từ Nhiễm tiêu phí trên người cậu, tất cả đều uổng phí.
Lâm Hàm nhìn Mục Nhiên trầm mặc không nói lời nào, cười nhạo một tiếng, “Như thế nào, Dịch Thiên bất quá mới chỉ tâm huyết dâng trào dẫn về chiếu cố vài ngày, mày liền tự coi mình là thiên nga rồi?”
Mục Nhiên nhìn ra Lâm Hàm cố ý đến châm chọc mình, cũng không tiếp lời, vứt khăn tay đi xoay người rửa tay, mặc người nọ tự biên tự diễn.
Lâm Hàm thấy Mục Nhiên thờ ơ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Dịch Thiên ôm cậu vào ngực thân mật hôn, nháy mắt trầm mặt xuống, lãnh thanh nói, “Mày trong lòng Dịch Thiên, ngay cả so với một sợi tóc của Giản Ninh sợ cũng không bằng đi.”
Động tác của Mục Nhiên dừng một chút, nhưng vẫn không nói gì.
Lâm Hàm bị bộ dáng mắt điếc tai ngơ của Mục Nhiên làm nổi giận, vốn từ khi Giản Ninh xuất hiện trong lòng gã đã nghẹn một cỗ hỏa, hiện tại ngay cả loại như Mục Nhiên cũng coi gã như rác rưởi không thèm ngó ngàng tới. Lâm Hàm tức đến nắm chặt nắm tay, đang muốn đi qua đánh người, phía sau đột nhiên lại có người đẩy cửa, quay đầu nhìn, không ngờ người tới lại là Giản Ninh.
Giản Ninh trông thần tình tức giận của Lâm Hàm, khóe miệng lộ ra tươi cười, “Lâm đại thiếu gia, không biết ai chọc giận ngài vậy?” Giản Ninh không phải Mục Nhiên, tuy y tính tình ôn hòa nhưng là người rất có chủ kiến, nếu thật sự muốn gây chuyện sẽ không có ai dám động đến y. Giản Ninh không thích tính cách ỷ thế hiếp người của Lâm Hàm, trước kia đã từng nói qua với đối phương, khi đó Lâm Hàm một câu cũng không dám cãi lại. Lâm Hàm tuy rằng ghen tị với Giản Ninh, nhưng khi đối mặt với người nọ, bản thân cũng tự biết xấu hổ mà rút lui.
Lâm Hàm không trả lời, sầm mặt quay đầu lại liếc Mục Nhiên một cái, hừ lạnh, đẩy Giản Ninh sang đi ra ngoài.
Giản Ninh lắc đầu, miệng nhắc một câu, “Nhiều năm như vậy như thế nào mà tính tình một chút cũng không thay đổi.”
Sau đó đi đến trước mặt Mục Nhiên đưa cho cậu tuýp thuốc mỡ, ôn thanh nói, “Tôi vừa mới lấy ở chỗ khách sạn, mau bôi vào đi.”
Từ lúc Giản Ninh xuất hiện Mục Nhiên liền có chút luống cuống, lúc này mặt lại càng đỏ bối rối xua tay, “Không cần không cần, không có việc gì, cảm ơn… cảm ơn…”
Giản Ninh thấy cậu khẩn trương thậm chí đến mức hồ ngôn loạn ngữ, khẽ bật cười, đem tuýp thuốc mỡ dúi vào tay cậu, “Nước trà kia vẫn rất nóng, về nhà nhớ bôi thuốc.”
Mục Nhiên ngẩn người nhìn khóe miệng Giản Ninh cười nhàn nhạt, vô thức gật đầu nắm chặt tuýp thuốc, miệng lí nhí vài tiếng cảm ơn. Cậu không chịu được nhất việc người khác đối tốt với mình, cho dù chỉ là một việc nho nhỏ cậu đều sống chết ghi tạc trong lòng, hận không thể cả đời trả lại cho người ta. Tuy không biết Giản Ninh là ai, nhưng sự tình ngày hôm nay cậu cũng lờ mờ đoán được người nọ có lẽ là người yêu của Dịch Thiên. Ngẫm lại chuyện bỉ ổi cậu đã làm với anh, giờ đây đứng trước mặt Giản Ninh chợt cảm thấy mất mặt không nhấc đầu lên nổi. Huống chi Giản Ninh không giống những bằng hữu khác của anh luôn vũ nhục đùa cợt cậu, người nọ còn lưu tâm tìm đưa cho cậu thuốc trị thương, Mục Nhiên bây giờ thật sự xấu hổ vô cùng.
Giản Ninh thoáng trông Mục Nhiên khẩn trương đến mức sắp bóp méo cả tuýp thuốc trong tay, không tái làm khó cậu nữa, nhẹ giọng nói, “Quay lại thôi, bọn họ đang tính nên đi chỗ nào nữa.” Kì thật Giản Ninh luôn biết Mục Nhiên, chỉ là hôm nay mới gặp tận mắt. Y thế nhưng phát hiện cậu so với trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác biệt. Vốn tưởng rằng người có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy với Dịch Thiên hẳn phải là người nhiều toan tính, hiểm độc, nhưng Mục Nhiên đứng trước mặt y lại một bộ dáng tự ti, ngốc ngốc. Thậm chí Giản Ninh còn không dám tin cậu lại là người có thể làm ra loại chuyện này.
Mục Nhiên theo y đi ra ngoài, chờ tới khi ra khỏi toilet mới dừng cước bộ, thấp thỏm nói với Giản Ninh, “Tôi không đi đâu, anh mau trở về cùng bọn họ đi chơi đi.” Dừng một chút lại nói, “Cảm ơn thuốc của anh.”
Giản Ninh ngẫm lại tính tình của đám người Lục Xa, không miễn cưỡng cậu, có chút quan tâm hỏi, “Cậu tự về nhà có được không? Nếu không để tôi đưa cậu về?”
Mục Nhiên nhanh chóng lắc đầu, “Tôi tự đi được, không cần phiền toái anh.”
Giản Ninh không biết vì cái gì Mục Nhiên khi nói chuyện với y đều luôn khẩn trương, hướng cậu cười cười, “Vậy thì nhớ cẩn thận, tôi sẽ nói giúp với Dịch Thiên cho.”
Mục Nhiên ứng thanh, lại cúi đầu nói cảm tạ lần nữa, Giản Ninh bất đắc dĩ cười, lúc này mới xoay người rời đi.
Khi y trở về phòng, một đám người vẫn còn đang nháo nhào uống rượu. Thấy y trở về một mình, Dịch Thiên nhíu mày hỏi, “Cậu ấy đâu?”
Giản Ninh không nghĩ tới Dịch Thiên sẽ vội vã hỏi như vậy, hạ thanh nói, “Cậu ấy về trước rồi.”
“Ai như thế nào lại về rồi, lão tử còn chưa chơi đủ đâu…”
“Có Giản công tử của chúng ta ở đây nó lại còn không nhanh chóng lui sao, chẳng lẽ muốn tìm đường chết…”
“Tụi bây nói xem thằng ngốc kia nghĩ cái gì mà giờ vẫn còn liều chết quấn lấy Dịch Thiên như vậy…”
“Được rồi được rồi, nói ít vài câu đi.” Hạ Húc Đông càng nghe càng khó chịu, nhanh chóng đánh gãy lời bọn họ. Những người này không biết sự thật đằng sau việc Dịch Thiên mang cậu về nhà chiếu cố, cũng không biết Dịch Thiên hiện tại “quan tâm” tới cậu như thế nào. Hạ Húc Đông thở dài, ngay cả gã hiểu rõ nội tình cũng không hiểu nổi giữa hai người họ là xảy ra chuyện gì.
Dịch Thiên nghe thấy Mục Nhiên đi rồi, sắc mặt liền khó coi hơn.
Hắn hôm nay mang Mục Nhiên đến đây, kì thật là muốn trước mặt nhiều người như vậy xác nhận mối quan hệ của hai người, cũng làm cho đám bằng hữu của hắn sau này câm miệng ít nói linh tinh. Nhưng chính là hắn không hề nghĩ tới Giản Ninh cư nhiên lại trở về. Nhiều năm như vậy qua đi, muốn nói còn tình yêu hay rung động quả thật là chê cười, trước kia khi rời đi Giản Ninh đã quyết tuyệt chia tay, bản thân hắn cũng là người cường chấp cực đoan, cỗ hỏa này luôn nghẹn không phóng ra được.
Khi hôn Giản Ninh, bản thân hắn cũng không biết có bao nhiêu ý tứ là muốn chọc giận Mục Nhiên.
Hắn từ trước tới nay chưa từng để ý một người đến thế, đem về nhà chiếu cố, mọi sinh hoạt cá nhân đều tự thân vận động, thậm chí còn vì người nọ mà sẵn sang chặt đứt giao tình với huynh đệ hơn hai mươi năm, cho dù đối với Giản Ninh trước kia hắn cũng chưa từng kiên nhẫn như vậy.
Dịch Thiên tự nhận mình đã thể hiện ra đủ rõ rồi, thật không nghĩ tới sau khi khỏi bệnh Mục Nhiên tận lực cùng hắn khách sáo giữ khoảng cách, một bộ dáng hận không thể lập tức rời đi.
Mục Nhiên lúc trước sống chết yêu cầu hắn yêu cậu, hiện tại hắn nguyện ý yêu, cậu ngược lại muốn chạy đi. Dịch Thiên càng nghĩ càng giận, nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được, tức tối đứng lên đá cái bàn, không nói không rằng bỏ đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.