Mục Nhiên

Chương 62:






Nấu nướng xong xuôi, cậu thanh niên thấp thỏm đứng ngồi, không biết đồ mình làm có hợp khẩu vị Dịch Thiên không, cũng không biết hắn còn yêu cầu nào nữa.
Chính là Dịch Thiên không hề động đũa, hắn lấy ví rút hết tiền mặt đưa cho cậu, trầm giọng nói, “Xin lỗi đã dọa đến cậu, chỗ này coi như bồi thường đi.”
Người nọ nào dám nhận số tiền này, vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Dịch Thiên nhìn cậu sợ hãi lui về sau, cũng không miễn cưỡng nữa.
“Xin hỏi… tôi có thể đi được chưa?” Cậu thanh niên cẩn thận hỏi.
Dịch Thiên gật đầu, lại vì mình lỗ mãng mà xin lỗi cậu một lần nữa.
Người nọ biết có thể đi nặng nề thở ra một ngụm, khách khí nói với Dịch Thiên vài câu rồi vội vã xoay người đi ra ngoài. Đi tới cửa cậu chợt dừng lại, do dự một lúc, quay đầu nói với Dịch Thiên, “Cái kia…” Nghĩ nghĩ, xác định một chút mới nói,
“Mục Nhiên.”
Dịch Thiên nghe được thanh âm ngẩng đầu nhìn cậu.
“Nếu đó là người thật sự quan trọng như lời anh nói… vậy thì… liền đi tìm cậu ấy đi.” Nói xong lại cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác, bất an nhìn xuống mũi chân.
Dịch Thiên sửng sốt, hồi lâu mới khàn khàn nói, “Cảm ơn.”
Cậu đỏ mặt khoát tay, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng trở về yên tĩnh, thức ăn trên bàn bốc khói vẩn vương.
Dịch Thiên đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy đũa, tùy tiện chọn một món gắp thử. Thế nhưng mới nhai hai cái, hắn cũng chầm chậm buông đũa xuống.
Nguyên liệu nấu ăn, nêm nếm gia vị, đun lửa gì gì đó hắn cái gì cũng không biết, nói rõ cụ thể không đúng ở chỗ nào hắn cũng không thể diễn tả thành lời, chỉ là trong nháy mắt hắn đã có thể nhận ra, đây không phải đồ ăn Mục Nhiên nấu.
Có điều hắn cũng không phải vì thế mà cảm thấy thất vọng, hắn mạnh mẽ đem người về đây vốn không kì vọng cậu có thể làm ra đồ ăn hương vị y hệt Mục Nhiên.
Là đã lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi hắn không được nhìn thấy cậu, lâu đến mức nỗi nhớ quay quắt trong lòng, nhưng hắn lại không có cách nào nói ra được. Hắn chỉ muốn nhìn người kia để thoáng an ủi chính mình, tìm được Mục Nhiên về hắn sẽ lại một lần nữa có được hạnh phúc trọn vẹn như thế này. Đây cũng là động lực cuối cùng giúp hắn kiên trì chống đỡ.
Hai tay đặt phía dưới chậm rãi nắm chặt, Dịch Thiên hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn là cầm lấy chìa khóa đặt ở trên bàn cơm lao ra cửa.
Lái xe rất lâu, lúc đến nơi trời đã có phần tối muộn, Dịch Thiên đỗ xe, một mình đi xuyên qua sân trước, khi đi tới cửa bước chân ngừng lại, một lúc lâu sau, rốt cuộc mới vươn tay đẩy ra.
Hắn đã thật lâu không trở về nơi này, nhưng trong phòng hết thảy đều giống hệt như khi hắn rời khỏi.
Hắn nhớ rõ mình từng ở trên ghế sopha trong phòng khách hôn Mục Nhiên, cố ý đùa dai hôn đến lúc cậu không thở nổi.
Rõ ràng không được đáp lại bất luận cái gì, nhưng hắn luôn không kìm được mà ngây thơ khi dễ người đó.
Trong phòng ăn này hắn dỗ Mục Nhiên ăn cơm, ngẫu nhiên ghé người qua hôn nhẹ lên khóe miệng, đôi khi chỉ vì cậu uống nhiều hơn một bát canh mà cao hứng cả ngày.
Cơm nước xong xuôi sẽ mang cậu đến nhà kính trồng hoa, vừa cắt tỉa cây vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn, xác nhận cậu vẫn ở đó mới yên tâm tiếp tục công việc.
Chính là hiện tại cây cỏ trong nhà kính vẫn như cũ tràn ngập sinh cơ, giá sách bằng gỗ bám dây leo chằng chịt cũng còn nguyên vẹn, thế nhưng ở phía trước kia, đã không còn một bóng hình an tĩnh ngồi mà chờ đợi hắn.
Dịch Thiên đứng bất động nhìn, dạ dày đột nhiên co rút một trận, sau đó truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, ngược lại xoay người đến tủ rượu lấy ra vài chai, sau đó một lần nữa trở lại nhà kính ngồi xuống.
Kì thật, hắn vẫn luôn không dám trở về nơi này. Nơi này mọi ngóc ngách đều có kí ức về Mục Nhiên, mà hắn ở nơi này, cái gì cũng không làm được.
Có đôi khi nằm mơ, khi tỉnh lại không phân rõ trong mơ với thực tại, giữa nơi hôn ám nhập nhòe hắn thấp giọng gọi hai tiếng “Mục Nhiên”, đợi hồi lâu chung quy đều không có tiếng đáp lại, đến lúc ấy hắn mới có thể xác định không có cậu ở bên mới là hiện thưc.
Hắn luôn cảm thấy Mục Nhiên vẫn còn ở đây, cho nên hắn vẫn chờ. Nhưng cho dù có chờ như thế nào, hắn cũng không chờ được câu nói “Em đã về” của ngày trước. Ngẫu nhiên thất thần nghe thấy thanh âm ôn hòa gọi “Dịch Thiên”, vội vã ngẩng đầu lên mới phát hiện xung quanh không có một bóng người.
Hắn phải dùng thật nhiều thời gian để tự thuyết phục mình Mục Nhiên không còn ở đây nữa, lại phải dùng từng ấy thời gian để bắt mình chấp nhận chuyện này.
Đến lúc này hắn mới biết, hóa ra cầu mà không có được lại thống khổ như vậy.
Hóa ra, Mục Nhiên chính là giữ lấy tâm tình này mà ở bên cạnh hắn suốt ba năm trời.
Dịch Thiên vừa nhớ lại, vừa chậm rãi uống rượu. Mỗi một ngụm nuốt xuống dạ dày cuộn lên giống như bị bỏng, nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn thản nhiên, giống như đã không còn cảm giác đau đớn nào nữa.
Hạ Húc Đông trong lòng không yên đi tới đi lui, cuối cùng ra khỏi phòng gọi điện cho Dịch Thiên, đợi một lúc lâu cũng không thấy người nghe mấy. Y nhăn trán nhíu mày, đang chuẩn bị gọi cuộc thứ hai thì nhìn thấy cậu thanh niên bị Dịch Thiên mang đi đang đứng trên hành lang nói gì đó với quản lý. Hạ Húc Đông bước nhanh tới, giữ chặt tay người nọ hỏi, “Người mang cậu đi đâu rồi?”
Cậu thanh niên vốn là hôm nay có ca làm, giữa đường đột ngột bị lôi đi giờ này mới về, còn đang giải thích với quản lý thình lình bị Hạ Húc Đông xông ra hỏi như vậy, hoảng sợ đáp, “Tôi tôi tôi không biết a…” Nói xong vội vàng kể lại những chuyện phát sinh ở nhà Dịch Thiên.
Hạ Húc Đông nghe xong, cảm ơn cậu một tiếng, sau đó xoay người chạy vào phòng riêng, trực tiếp xách Lục Xa ở trên ghế lao ra ngoài.
Lục Xa đang chơi đùa với người đẹp, ồn ào nháo không đi.
Hạ Húc Đông không nói nhiều lời vô nghĩa, lãnh thanh rít lên, “Con mẹ nó cậu câm miệng lại cho tôi, Dịch Thiên chắc chắn đã xảy ra chuyện.”
Lục Xa có chút không hiểu, “Cậu ta còn xảy ra chuyện gì a, giờ khẳng định đang…” Lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy người vừa rồi bị Dịch Thiên mang đi, lâp tức trừng lớn mắt nói, “Ôi chao ôi chao xảy ra chuyện gì a…” Y nghĩ chắc hắn hiện giờ người này phải đang cùng Dịch Thiên mây mây mưa mưa ở nơi nào rồi chứ, sao giờ cậu ta không ở trên giường mà lại ở trước cửa thế này?
Hạ Húc Đông mặc kệ, kéo xềnh xệch Lục Xa ra ngoài.
Bọn họ trước tiên tìm ở căn nhà trọ gần công ty Dịch Thiên, cửa khóa, biết Dịch Thiên đã lái xe ra ngoài, Hạ Húc Đông không hề nghĩ ngợi quay đầu xe đi tới biệt thư trước đây hắn từng ở với Mục Nhiên.
Đến nơi, quả nhiên xe của Dịch Thiên đậu trước cửa, Hạ Húc Đông cùng Lục Xa xuống xe, mới đến trước sân đã nhìn thấy cửa biệt thự mở rộng, bên trong có ánh đèn.
Hạ Húc Đông chạy gấp vào nhà, đang muốn mở miệng gọi Dịch Thiên liền nhìn thấy người ngồi dưới đất gục vào giá sách, chung quanh la liệt vỏ rượu. Y vội vàng đi qua nâng Dịch Thiên dậy, vừa đến gần mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hô hấp vừa nóng vừa gấp.
Hạ Húc Đông nhìn người đã đau đến thần chí không rõ, trợn mắt rống Lục Xa ở phía sau, “Con mẹ nó còn không mau lại đây giúp tôi!”
Lục Xa lúc này mới lấy lại được tinh thần, nhanh chóng chạy tới giúp Hạ Húc Đông nâng Dịch Thiên dậy, trên mặt cũng không còn vẻ cà lơ cà phất như dĩ vãng.
Dịch Thiên vốn có tiền sử loét dạ dày, lần này cơn đau phát tác không những không uống thuốc mà còn cố ý uống rượu, hơn nữa cảm xúc không được tốt nên cuối cùng biến thành thủng dạ dày cấp tính. May mà có Hạ Húc Đông để tâm đi tìm hắn, kịp thời đưa đến bệnh viện nên mới không gặp chuyện quá nguy hiểm.
“Cậu không muốn sống nữa phải không? Muốn học Mục Nhiên cắt cổ tay mới hài lòng phải không?” Phẫu thuật xong vài ngày, Hạ Húc Đông đứng giữa phòng bệnh Dịch Thiên giơ chân giơ tay mắng chửi người, Lục Xa ở bên cạnh nhăn mày nhìn bọn họ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…” Hạ Húc Đông vốn đang tức giận, nhưng Dịch Thiên nghe mắng nửa ngày cũng không thèm hé răng nên liền trút hết lên Lục Xa, “Tổ sư nhà nó cậu là óc heo đúng không? Cậu ta nói cả vạn lần yêu Mục Nhiên yêu Mục Nhiên, bị ông già đánh suýt chết cũng không sửa miệng, giờ cậu còn kêu không biết xảy ra chuyện gì??!”
Lục Xa tự dưng bị mắng đâm ra ủy khuất. Hạ Húc Đông là bởi Từ Nhiễm tác động, cộng thêm trước đây tận mắt nhìn thấy Dịch Thiên đối với Mục Nhiên như thế nào nên mới biết rất nhiều chuyện. Còn với y ấn tượng về Mục Nhiên chỉ dừng lại trong quá khứ trước kia, bắt y ngay lập tức tiếp thu mối quan hệ này căn bản là quá đột ngột.
Hạ Húc Đông còn muốn chửi nữa, há miệng chưa kịp nói gì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, mẹ Dịch Thiên tới, Hạ Húc Đông và Lục Xa lập tức đứng dậy chào.
Mẹ Dịch Thiên cười cười, nụ cười thoạt nhìn có phần miễn cưỡng, “Mấy đứa đi ra ngoài trước, để bác nói chuyện riêng với Dịch Thiên có được không?”
Hai người vội vàng đáp ứng rời khỏi phòng.
Mẹ Dịch Thiên đến bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn thấy ống dẫn cắm vào khoang bụng con trai, mặt tái nhợt run run nói, “Con muốn tra tấn mình đến chết phải không?…” Không đợi Dịch Thiên trả lời, ngay sau đó run rẩy hỏi, “Là vì đứa nhỏ tên Mục Nhiên kia?
Dịch Thiên vốn đang muốn trấn an mẹ hắn, nghe thấy vậy biểu tình lạnh xuống, một lúc sau mới thản nhiên nói, “Mẹ, mẹ trở về đi, con không sao, sẽ không có lần sau.”
Mẹ Dịch Thiên cười khổ, lần sau? Nếu còn lần sau, bà ấy còn cơ hội nói chuyện với đứa con trai này sao? Hôm nay nghe bác sĩ khẳng định không có dấu vết ung thư dạ dày bà ấy mới tạm an tâm, nhưng cũng nhờ thế mà bà ấy mới biết được bệnh của Dịch Thiên đã nghiêm trọng tới mức nào.
Trước khi đến đây bà ấy đã đi gặp Tô Văn Dương, thật tâm yêu cầu cuối cùng Tô Văn Dương mới nói thật cho bà ấy biết sinh hoạt của Dịch Thiên gàn đây như thế nào, mới nói bọn họ vẫn luôn điều tra tin tức về Mục Nhiên, chỉ vì không muốn cha Dịch Thiên biết nên tình huống không hề lạc quan. Kinh động quá lớn, sợ Dịch Hải Chiêu sẽ ra tay với Mục Nhiên, cho nên Dịch Thiên mới ẩn nhẫn tới hiện tại, mà hiện tại cũng sợ Dịch Thiên đã chống đỡ tới cực hạn rồi.
Mẹ Dịch Thiên nhớ lại lời Tô Văn Dương, lại ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên mặt không còn một tia huyết sắc, rốt cuộc quyết định lấy điện thoại gọi cho thư kí Giang.
Mấy ngày nay Mục Nhiên không cần phải đi làm, một vị trưởng bối trong nhà Vương Cầm qua đời, cô dẫn Lý Bình về nhà bố mẹ, nhà hàng cũng đóng cửa vài hôm. Mục Nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, chờ Vương Cầm về liền nói với cô cậu chỉ làm nốt tháng này. Cậu muốn tìm một công việc khác thoải mái hơn, không cần mỗi lần đều phải nhìn đứa nhỏ đứng cạnh tủ bát đợi.
“Có mệt không, chúng ta về nhà nhé?” Hôm nay Mục Nhiên mang Mục Cận đi công viên, cô nhóc chạy chơi một ngày gương mặt đỏ bừng.
Mục Cận dạ một tiếng, há mồm ngậm ống hút nốt chỗ nước còn lại, đoạn cầm cốc chạy đến thùng rác cách đó không xa vứt, lúc này mới chạy về bổ nhào lên người Mục Nhiên.
Mục Nhiên cười cười ôm lấy nhóc, nghiêm túc biểu dương bé con không ném rác bừa bãi. Hai người đi trên con đường sỏi nhỏ băng qua công viên, Mục Nhiên chỉ mấy khóm hoa dâm bụt màu hồng nhạt cuối thu còn sót lại, nhẹ nhàng nói với bé, “Đây là loài hoa giống với tên Mục Cận.”
Mục Cận nhìn chằm chằm khóm hoa, một lúc lâu mới quay đầu lớn tiếng nói, “Hoa dâm bụt thật đẹp!”
Khóe miệng Mục Nhiên càng kéo sâu, gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy! Ba ba cũng thấy như thế!” Lúc trước cậu quyết định đặt cho đứa bé cái tên Mục Cận, đầu tiên là vì cảm thấy hoa dâm bụt rất đẹp, sau lại biết ý nghĩa của loài hoa này là “Ôn nhu kiên trì” thì cậu lập tức bị động lòng, ngay lúc ấy chọn cái tên đó cho bé.
Cậu hi vọng nhân sinh Mục Cận có thể giống với loài hoa kia, chỉ cần kiên trì sẽ hạnh phúc.
Trên đường về nhà Mục Nhiên cố ý đùa dai, đầu tiên là cố ý gọi to “Mục Cận”, đến khi bé tiếp lời lại vẻ mặt vô tội không nói lời nào. Như vậy vài lần Mục Cận cũng học theo cậu, mỗi lần cậu gọi “Mục Cận!” bé lại lớn tiếng đáp trả “Ba ba!”
Hai cha con cứ như vậy ngây thơ so xem thanh âm ai lớn hơn, thỉnh thoảng lại hi hi ha ha cười rộ lên thích thú.
Đợi đến khi rẽ vào ngõ về nhà, cách đó thật xa Mục Nhiên đã nhìn thấy có người đợi ở trước cửa. Ban đầu cậu cũng không để ý chỉ lo cười đùa với Mục Cận, có điều càng đến gần bước chân cậu càng chần chừ dừng lại.
Đợi đến khi chỉ còn cách người kia hai ba mét, Mục Nhiên hoàn toàn dừng cước bộ.
Cậu hoảng hốt nhìn trân trân về phía trước, trên mặt là vẻ không thể tin, ánh mắt cũng tràn ngập kinh ngạc.
Người nọ thủy chung không nói một lời nào, đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn cậu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Mục Nhiên há miệng thở dốc, thanh âm cực nhẹ, mang theo hoài nghi lẫn thảng thốt gọi hai tiếng.
“Dịch Thiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.