— Ngày cuối tuần, Mục Nhiên tỉnh dậy từ rất sớm. Hôm nay mấy người Hạ Húc Đông muốn tới nhà họ ăn cơm, cậu vốn là muốn dậy sớm một chút để chuẩn bị, kết quả vừa mở mắt liền nhìn thấy Dịch Thiên, tầm mắt ngoài ý muốn mà không rời đi được. Lẽ ra hai người dây dưa nhiều năm như vậy, cho dù một lần nữa thích người này thì rung động mãnh liệt ban đầu cũng nên sớm bình tĩnh trở lại, chính là Mục Nhiên thực sự không biết mình bị làm sao, cho dù là lần thứ mấy cậu nhìn thấy Dịch Thiên, trong lòng vẫn không khỏi luống cuống khẩn trương, thậm chí còn có phần xấu hổ. Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, nhìn bao nhiêu lâu, dường như vẫn không đủ. Mục Nhiên ngơ ngác nhìn Dịch Thiên đến xuất thần, cũng không biết qua bao lâu, Dịch Thiên đột nhiên siết lấy thắt lưng đem cậu ôm vào ngực, mắt vẫn nhắm chặt, ghé vào bên tai cậu khàn giọng nói, “Không trộm hôn anh một cái sao?” Mục Nhiên nhất thời cứng ngắc, nằm trong ngực anh dịch dịch ra, thanh âm có chút quẫn bách lí nhí vang lên, “Dịch Thiên, anh tỉnh từ bao giờ…” Dịch Thiên nhẹ chạm má vào vành tai cậu, cười trả lời, “Đã sớm tỉnh. Chờ nửa ngày cũng không được một cái hôn nên đành phải tự mình chủ động vậy.” Nói xong cũng không chờ Mục Nhiên trả lời liền xoay người đặt cậu ở dưới thân, từ tốn hôn lên. Qua không bao lâu, trong chăn đột nhiên lầm rầm vài cái, mơ hồ có thế thấy người bên trong hơi giãy giụa, có người ấm ách lên tiếng nói mấy câu, sau đó trên giường lại không thấy có động tĩnh. Lát sau đó, trong phòng liền vang lên tiếng thở dốc đầy áp lực. Chờ đến khi Mục Nhiên thực sự rời được giường đứng lên đã là chuyện của một giờ sau đó. Tóc tai toán loạn thành một đoàn, áo ngủ bị mở ra gần hết. Cổ, xương quai xanh đều phủ kín dấu hôn, dấu vết ở sau lưng thậm chí còn lan cả xuống nơi quần áo che đi không thể nhìn thấy. Quần ngủ bị ném xuống đất, Mục Nhiên cũng không cố muốn nhặt, đỏ mặt mặc nhanh quần lót, nhảy xuống giường lóe thân chạy vào phòng tắm. Động tác của cậu quá nhanh, Dịch Thiên vươn tay cũng không kịp giữ lấy, bất đắc dĩ cười cười. Hắn thừa nhận hắn có chút không nhịn được, nên mới đè nặng người để cậu dùng tay giúp mình phát tiết một lần. Mới có thế Mục Nhiên đã thẹn thùng thành như vậy, nếu sau này thực sự làm sẽ phải làm thế nào a… Dịch Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không xong, đành xuống giường đi theo vào phòng tắm. Hai người bọn họ cùng ra khỏi phòng ngủ, khi ấy đã gần mười giờ. Mục Cận đã dậy ăn sáng từ sớm, hiện ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách chơi đồ hàng. Bé đã quen với sinh hoạt ở nơi này, vừa tỉnh dậy cũng không nháo nhào tìm Mục Nhiên nữa. Mục Nhiên đi xuống lầu, Mục Cận vừa thấy cậu liền buông đồ chơi trong tay xuống, chạy qua ôm lấy chân cậu. Mục Nhiên bị Dịch Thiên “khi dễ”, cả người mềm nhũn vô lực, Dịch Thiên xoay người ôm Mục Cận lên, đạm đạm hỏi bé khi nào rời giường, đã ăn sáng chưa. Mục Cận đã không còn sợ Dịch Thiên, hai tay nho nhỏ ôm lấy cổ hắn thành thực trả lời. Hôm nay trong nhà mời khách, Dịch Thiên sợ Mục Nhiên mệt nên muốn gọi thêm vài đầu bếp và người làm từ nhà chính tới, nhưng Mục Nhiên cảm thấy mình vẫn nên tự mình xuống bếp thì hơn, như vậy cũng có vẻ có thành ý. Dịch Thiên nghe lời cậu, không tìm thêm người đến nữa. Buổi chiều Hạ Húc Đông và Từ Nhiễm đến từ sớm. Từ Nhiễm còn cố tình mang Từ Triết Hạo tới để chơi cùng Mục Cận. Từ Triết Hạo hôm nay đeo một cái mặt nạ, bên trong lộ ra vòng kim cô, một bộ dạng ta đây cực đẹp trai! Cậu nhóc vừa vào cửa, từ xa nhìn thấy Mục Cận, cặp chân ngắn liền vội vàng chạy qua, sau đó kéo Mục Cận về phía cửa, chỉ vào hộp giấy trên tay Hạ Húc Đông, “Bánh ngọt! Bánh của nhà tớ!” Bà nội Từ Triết Hạo biết Từ Nhiễm muốn dẫn bé đi ra ngoài làm khách, cố ý dặn người trong nhà làm bánh ngọt điểm tâm cho bọn họ mang đi. Từ Nhiễm bị đứa nhỏ này nháo đến đau đầu, vội vàng để Hạ Húc Đông mang bánh ngọt đưa cho dì Trương, lúc này mới cùng Dịch Thiên và Mục Nhiên vào nhà. Dì Trương tiếp nhận bánh đi vào phòng bếp, Từ Triết Hạo liền kéo Mục Cận chạy theo cùng. Chờ bà ấy bày bánh ngọt ra xong, trước hết cắt cho hai đứa nhỏ mỗi người một miếng. Từ Triết Hạo cầm dĩa xắn ăn một miếng to, đang muốn hỏi Mục Cận bánh ăn ngon không, liền thấy bé bưng bánh ngọt chạy tới phòng khách, ghé vào chân Mục Nhiên hô, “Ba ăn.” Nói xong giơ tay đưa bánh tới trước mặt Mục Nhiên. Hạ Húc Đông cảm thán Mục Cận hiếu thảo hiểu chuyện, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy Từ Triết Hạo đứng ở bên sopha nhìn bọn họ, liếc mắt một cái xong cúi đầu gặm một miếng bánh, lại liếc một cái, lại cúi đầu ăn, nửa điểm ý tứ muốn chia sẻ cho người lớn cũng không có. Hạ Húc Đông quay đầu nhìn Từ Nhiễm, “Sao anh lại có xúc động muốn đánh nó quá vậy?” Đều là trẻ con tuổi không sai biệt lắm, vì sao Mục Cận nhà người ta ngoan ngoãn hiểu biết, còn cháu nhà này lại một bộ dạng lúc nào cũng muốn chọc tức chết người a~ Mấy ngời ngồi trên ghế cười hàn huyên vài cậu, Mục Nhiên đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Lục Xa gần tới giờ ăn mới đến, trừ bỏ Lâm Hàm trên cơ bản mọi người đều đã đông đủ. Dịch Thiên đang đứng cạnh Mục Nhiên nhìn cậu làm đậu nhồi thịt, chờ Mục Nhiên làm xong nước xốt nóng rưới lên đậu hũ, Dịch Thiên liền duỗi đũa gắp một miếng nếm thử, xong rồi lại thuận tay gắp một miếng khác đưa lên miệng Mục Nhiên, thấp giọng cùng cậu nói chuyện, thoạt nhìn vô cùng thân mật. Lục Xa từ xa đã nhìn thấy bọn họ, một lúc lâu mới quay đầu hỏi Hạ Húc Đông, “Thằng kia có đúng là Dịch Thiên không ông?” Hạ Húc Đông trắng mắt quát to một tiếng, “Tôi xin cậu đừng hỏi mấy vấn đề ngu ngốc như vậy.” Sau lại cảnh cáo nói, “Tôi cho cậu biết, đừng dại mà đi trêu chọc Mục Nhiên, tốt nhất là giữ cái miệng thối hoắc của cậu cho tốt, trêu cậu ta mất hứng thế nào Dịch Thiên cũng xử đẹp cậu.” Lục Xa suy sụp hạ mắt, ra vẻ thương tâm. Mấy người lớn trong phòng người nấu cơm thì nấu cơm, người nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, chẳng ai để ý quản mấy đứa nhỏ. Mục Cận ngồi bệt trên thảm nhà, trước mặt là cái bàn tròn nhỏ, bên trên đặt bánh ngọt của bé và Từ Triết Hạo, trong tay cầm con robot Từ Triết Hạo đưa, ngoan ngoãn ngồi xem cậu nhóc biểu diễn “Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung” ở đằng trước. Từ Triết Hạo vất vả lắm mới tìm được một khán giả chăm chú như vậy, hưng phấn cầm gậy huơ loạn xạ. Dũng mãnh ném một con gấu bông, dẫm nát đầu nó, sau đó cầm gậy nhảy dựng lên, còn hô lớn một tiếng, “Nhận một gậy của lão Tôn!” Thanh âm khí thế đều không tồi, chính là lúc rơi xuống chân không đứng vững, một gậy này không chỉ đánh vào vai Mục Cận, cả cái bàn tròn cũng bị lật lên, bánh ngọt vương vãi khắp nơi. Mục Cận còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác ngồi dưới đất không dám động đậy. Từ Triết Hạo lồm cồm bò dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy trên đầu cổ Mục Cận hằn lên vết đỏ lớn, Mục Cận còn chưa khóc, nó đã đứng tại chỗ há mồm khóc rống lên. Hạ Húc Đông cùng Từ Nhiễm nghe được vội chạy tới, Từ Nhiễm thấy vậy một lời cũng không hỏi, trực tiếp nhấc Từ Triết Hạo lên tét mông. Mục Cận lúc này mới kịp phản ứng đau đớn, đỏ mắt vươn tay sờ trán của mình. Hạ Húc Đông vội vàng ôm bé dậy, ngăn tay bé lại dỗ dành, “Mục Cận ngoan, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, tuyệt đối không được dùng tay sờ vào.” Dịch Thiên và Mục Nhiên cũng nghe thấy tiếng động bên này liền đi ra. Mục Cận nhìn thấy Mục Nhiên, ủy khuất gọi “Ba” một tiếng. Mục Nhiên còn đang làm bếp tay không tiện, không dám ôm bé đành bước tới xem. May mắn gậy kia là bằng nhựa, cũng không có chuyện gì, vết đỏ lát nữa cũng sẽ tự tiêu. Mục Nhiên thấp giọng dỗ bé, “Mục Cận ngoan, một lát sẽ không đau…” Nói xong lại vội vàng khuyên Từ Nhiễm đừng đánh Từ Triết Hạo nữa. Dịch Thiên đón lấy Mục Cận từ trong ngực Hạ Húc Đông, nhíu mày nhìn trán bé, vỗ nhẹ lưng trấn an bé một chút, sau đấy nói với Mục Nhiên, “Anh đưa bé đi thay quần áo”, rồi lên lầu. Một đám người còn lại bâu lấy Từ Triết Hạo, đông một tiếng tây một tiếng trêu nó khi dễ con gái không phải nam tử hán. Từ Triết Hạo mặt đầy nước mắt, giải thích nửa ngày cũng không ai nghe, thế là lại ngoác miệng ra khóc lớn. Mọi người xung quanh cười đến không thở được, ngay cả Từ Nhiễm cũng bị cậu nhóc chọc cho cười. Lần này ăn cơm vốn là để công khai mối quan hệ với Mục Nhiên, thế nên Dịch Thiên cũng không lảng tránh mời Lâm Hàm. Nhưng đến cuối chiều y vẫn không xuất hiện, tất cả mọi người còn tưởng y sẽ không tới, ai ngờ đang lúc ăn cơm Lâm Hàm lại đến đây. Khi y xuất hiện Hạ Húc Đông chợt lo lắng, nếu y làm ra chuyện gì, không kể đến Dịch Thiên, chỉ cần Từ Nhiễm trông Mục Nhiên như gà mẹ trông con cũng làm gã ăn đủ. Thế nhưng cách xa lo lắng của Hạ Húc Đông, Lâm Hàm cái gì cũng không làm, đơn giản chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh ăn cơm, một câu dư thừa cũng không có. Mục Nhiên mới đầu còn cảm thấy xấu hổ, sau vì bận rộn chiếu cố Mục Cận và Từ Triết Hạo ăn cơm, dần dần không còn tâm tư suy nghĩ miên man. Loại không khí này tự nhiên không thể thiếu rượu, bọn người Lục Xa vốn quên bẵng bệnh dạ dày của Dịch Thiên ra sau đầu, theo thói quen mà chuốc rượu hắn. Dịch Thiên đang muốn cự tuyệt, Mục Nhiên đã lôi tay hắn, thấp giọng nói, “Bác sĩ nói anh không được uống rượu…” Cậu nói chuyện rất nhỏ, nhưng Dịch Thiên nghe xong liền lập tức nở nụ cười, gật đầu nói, “Được, anh không uống.” Đến lúc này mọi người mới biết Mục Nhiên vừa mới quản không cho Dịch Thiên uống rượu. Nhất thời trên bàn có người chậc chậc hai tiếng, cảm thán Dịch Thiên mới thế mà đã biến thành thê nô. Từ Nhiễm nghe thấy cười lạnh, “Còn hơn ai đó muốn có người quản cũng có ai nguyện ý quản.” Người nọ sờ sờ mũi cười khổ, “Được rồi Từ đại tiểu thư, cũng không cần chọc vào vết thương của tiểu nhân thế chứ.” Lục Xa huých huých tay Hạ Húc Đông, lầm bầm, “Bà xã ông sao đáng sợ vậy…” Hạ Húc Đông lườm sang một cái, “Liên quan rắm gì tới ông.” Mọi người trêu đùa cự nự nhau, không khí trên bàn ăn rất tốt, không ai nhắc tới chuyện trước kia của Dịch Thiên và Mục Nhiên, đương nhiên lại càng không một ai dám châm chọc Mục Nhiên như hồi trước. Duy độc có Lâm Hàm thủy chung không nói một lời nào, chỉ cúi đầu uống rượu. Ngẫu nhiên y cũng sẽ ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Dịch Thiên vài giây, rồi lại cúi xuống. Đợi cơm nước xong Lâm Hàm đã say không ngoài ý muốn. Hạ Húc Đông sợ y gây chuyện, thấp giọng nói với Lục Xa mấy câu. Lục Xa lập tức đứng lên, cười nói, “Tôi hôm nay còn có việc phải đi trước, mấy cậu chậm rãi ngồi chơi. Lâm Hàm tôi tiện đường đưa cậu về nhé.” Xong cố ý nói xin lỗi Mục Nhiên vài câu, sau đấy mới đỡ Lâm Hàm dậy dìu đi ra ngoài. Lâm Hàm ngược lại không né tránh, lảo đảo đi theo Lục Xa. Chính là ra gần đến cửa, y đột nhiên hô tên Dịch Thiên. Mọi người không hẹn đều im lặng, Dịch Thiên đứng lên, trên mặt như cũ thản nhiên không biểu tình. Lâm Hàm quay đầu nhìn hắn, cái gì cũng không nói, hồi lâu sau mới trở lại khoác vai Lục Xa, “Đi thôi.” Lục Xa dìu y ra ngoài, cửa vừa đóng sau lưng, Lâm Hàm liền buông ánh mắt, nghẹn ngào khóc thành tiếng. Lục Xa có chút không đành lòng, nhưng gã cũng chỉ hít một hơi, nói, “Được rồi đừng nghĩ gì nữa, đi thôi.” Lục Xa và Lâm Hàm đi không bao lâu, những người còn lại thấy thời gian không còn sớm liền lục tục đứng dậy chào ra về. Mục Nhiên và Dịch Thiên tiễn Từ Nhiễm ra về cuối cùng. Trước khi đi Từ Triết Hạo đem hết người máy và ô tô trong balo cho Mục Cận, Mục Cận lắc đầu trả lại, cậu nhóc càng đem toàn bộ đồ chơi đẩy trở về, vẻ mặt non nớt đầy nghiêm túc nói, “Lần sau tớ còn mang những thứ khác cho cậu.” Từ Nhiễm cười mắng, “Tiểu tử thối chưa đi đã nhớ thương lần sau sao…” Hạ Húc Đông biết những thứ này đều là bảo bối của Từ Triết Hạo, người khác liếc một cái nó cũng không cho huống chi là đem tặng, gã lập tức vô sỉ cười, “Từ Triết Hạo thằng nhóc này nha, chưa gì bây giờ đã bắt đầu biết đưa sính lễ rồi…” Hạ Húc Đông chính là ngoài miệng nói đùa, gã làm sao biết được mấy lời “đánh rắm” này của gã sau này thế nhưng lại trở thành sự thật cơ chứ. Mục Nhiên nhìn hai đứa nhỏ bất đắc dĩ cười trừ, cậu thấy Từ Triết Hạo kiên trì như vậy, liền nhỏ giọng nói Mục Cận cám ơn nhận lấy, lại để bé mời cậu nhóc lần sau đến nhà chơi. Mấy người vừa cười vừa nói vài câu, cuối cùng Từ Nhiễm mới thực sự cáo biệt ra về. Chờ xe bọn họ đi rồi, Mục Nhiên hẵng còn ngẩn người đứng ở cửa. “Làm sao vậy?” Dịch Thiên hỏi. “Em…” Từ khi Lâm Hàm rời đi cậu vẫn luôn ẩn ẩn khó chịu. Cậu nhìn Lâm Hàm, không thể không nghĩ về chính mình. Cậu cùng Dịch Thiên, kì thật cũng không phải tâm tình gì đáng đắc ý dạt dào, diễu võ dương oai. Nhiều năm như vậy, đi đến được kết quả như bây giờ, trong lòng ngoài cảm kích cũng chỉ có cảm kích. Mục Nhiên muốn nói với Dịch Thiên rất nhiều, chính là hé miệng lại chỉ có thể thốt ra một câu, “Cám ơn.” Dịch Thiên lắc đầu, giữ lấy Mục Cận đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong tay, trầm giọng nói, “Đừng suy nghĩ nhiều.” Mục Nhiên không khỏi xấu hổ, chột dạ. Dịch Thiên một tay ôm lấy Mục Cận, một tay nắm Mục Nhiên. “Trở về đi…” Mục Nhiên cười một tiếng, trở tay, ngón tay đan vào kẽ tay Dịch Thiên, gắt gao nắm chặt lại. Bọn họ gặp nhau, mở đầu không phải hai người cùng nhìn nhau mỉm cười nói “Xin chào”; trên đường mặc dù trải qua đủ loại thương tổn hiểu lầm; thực may mắn kết cục không phải tiếc nuối cùng lãng quên. Cậu vẫn luôn mong có một cái gia, cuối cùng thì ông trời của cho cậu một gia đình rồi. Trong phòng ngọn đèn ấm áp, hạnh phúc của bọn họ, về sau còn rất dài. … .. . “Được.” [Chính văn hoàn]