Mục Thần

Chương 175: Đến nơi




Nhà họ Mục và nhà họ Tần đã là bá chủ của thành Bắc Vân, giờ Mục Vỹ không còn gì phải lo nữa. Về phần Tè Minh và Mặc Dương, hắn cũng đã có sắp xếp cả rồi
Đại sư Diệu Thanh cũng đã dẫn Diệu Tiên Ngữ rời khỏi thành Bắc Vân, còn họ đi đâu thì không ai biết trừ Mục Vỹ.
'Đã đến lúc hắn rời khỏi thành Bắc Vân, để gặp gỡ những cường giả thật sự rồi.
Cùng lúc này, ở nhà họ Mục tại thành Nam Vân.
Nhà họ Mục là một trong bốn gia tộc lớn ở đế. quốc Nam Vân, gốc gác vốn ở thành Nam Vân - kinh đô của đế quốc Nam Vân.
Nhà họ Mục có diện tích hàng nghìn mẫu, như một thành trì thu nhỏ với lối kiến trúc hùng vỹ trong thành Nam Vân.
Tại đế quốc Nam Vân có tất cả năm thế lực lớn, bao gồm: hoàng thất, nhà họ Mục, nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu và nhà họ Cổ.
Hoàng thất trên danh nghĩa thì nắm giữ đế quốc Nam Vân trong tay, nhưng ai cũng biết thực chất là năm con quái vật lớn này thay phiên nhau làm chủ nơi đây.
Lúc này, có hai bóng người đang ngồi cạnh một chiếc bàn đá trong sân tại phủ đệ của nhà họ Mục.
Một người trong số đó mặc một bộ đồ bằng tơ lụa, búi tóc cao, cầm viên ngọc trong tay, từng cử chỉ đều toát lên khí chất duyên dáng sang trọng.
Ở phía đối diện người đó là một người thanh niên khoảng hai mươi tư, hai mươi lãm tuổi.
Người thanh niên này mặc một bộ võ phục màu lam, dáng người cường tráng, có gương mặt rất giống với người phụ nữ ngồi phía đối diện.
“Mẫu thân, phụ thân đã lập đứa con riêng Mục Vỹ làm thiếu tộc trưởng, hơn nữa còn đón nó từ thành Bắc Vân về đây, rốt cuộc phụ thân có ý gì vậy ạ?”
Người thanh niên chợt mở lời.
“Thậm Minh, mẫu thân đã nói với con rất nhiều lần rồi. Gặp chuyện gì cũng không được gấp gáp, con nhìn lại con xem có ra thể thống gì không được gấp gáp, con nhìn lại con xem có ra thể thống gì không? Mục Vỹ đó còn chưa đến đây, mà con đã xoắn xuýt lên rồi. Nếu nó mà đến đây thật, không lẽ con định như con kiến trên chảo nóng hay sao?"
“Mẹ, mẹ không nóng ruột sao?”
Mục Thậm Minh không nhịn được nói: “Ý của cha đã quá rõ rồi, cha sẽ lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc. Sau này, nhà họ Mục to lớn này không phải sẽ thuộc về nó hay sao? Con không chịu đâu”.
“Người không muốn chuyện đó xảy ra không chỉ có một mình con!", người phụ nữ trung tuổi đáp: "Phe của nhị phu nhân và tam phu nhân chắc cũng đang đứng ngồi không yên rồi, con gấp gáp cái gì chứ?”
“Nhưng mà mẹ, mẹ là đại phu nhân cơ mà, chức thiếu trưởng tộc này theo lý phải là của Mục Thậm Minh con mới phải!"
Nghe thấy vậy, người phụ nữ trung tuổi lắc đầu, nói: "Phụ thân con không phải người câu nệ hình thức. Năm xưa, sở dĩ ông ấy có thể trở thành trưởng tộc của nhà họ Mục là bởi sự phá cách của mình. Mà nhà họ Mục đã trở thành một trong năm thế lực lớn ở đế quốc Nam Vân trong vòng chưa tới hai mươi năm. Phụ thân con rất hiểu biết và quyết đoán. Con hãy nhớ kỹ, tuyệt đối không bao giờ được quên sự mạnh mẽ của phụ thân mình”.
"Con nhớ rồi!"
“Mẹ biết con không phục, nhưng dù Mục Vỹ đó được lập làm thiếu trưởng tộc thì đã sao? Con đường để trở thành trưởng tộc còn xa lắm!"
Người phụ nữ trung niên nói tiếp: “Nếu nó là kẻ tầm thường thì không giữ được vị trí thiếu trưởng tộc đó đâu, còn nếu nó là thiên tài thì người muốn nó chết không phải chỉ có chúng ta. Nhà họ Lâm có thể cho phép một Mục Thanh Vũ xuất hiện, nhưng tuyệt đối không để có người thứ hai đâu”.
“Dạ!"
...
Trên đường đi, Mục Vỹ và những hộ vệ mặc áo giáp sắt có trao đổi qua, nên hắn cũng nắm được không ít thông tin mà mình muốn biết từ bọn họ.
Người “cha nhặt này của hắn có cả đống thê thiếp, không kém gì hoàng thất.
Nhiều thê thiếp thì đương nhiên sẽ đông con, trong mười mấy người con của cha mình trong nhà họ Mục, người khiến Mục Vỹ phải lưu tâm chỉ có mấy người.
Mỗi phu nhân của cha hắn ở một nhà khác nhau.
Ba người phụ nữ này đều có lai lịch lớn, hơn nữa con cái của họ cũng đều xuất chúng.
“Xem ra đến thành Nam Vân này cũng là một chuyện khá thú vị, trong tranh ngoài đấu của gia tộc còn đặc sắc hơn ở thành Bắc Vân.”
Mục Vỹ cười nói: “Hơn nữa thân phận thiếu trưởng tộc này rất có giá trị trong nhà họ Mục, nó có thể rung một hồi chuông cảnh tỉnh cho các cậu ấm cô chiêu đó. Chức vị này Mục Vỹ ta đã không làm thì thôi, chứ đã làm rồi thì đừng ai mong ngấp nghé nữa”.
Bọn họ đi liên tục trong mười ngày, có các hộ vệ mặc áo giáp sắt bảo vệ Mục Vỹ, nên cả quãng đường không hề xảy ra chuyện gì.
Hôm nay, cuối cùng đã có một thành trì nguy nga tráng lệ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Nhìn từ xa, bức tường thành cao hàng mấy chục mét trông như một con thú khổng lồ đang nằm rạp xuống ngủ đông, chờ để cần nuốt các cường giả bước vào đây.
Đi tới găn, Mục Vỹ mới phát hiện bức tường thành này được làm bằng đá Hắc Tinh hiếm có.
Đây có thể coi là nguyên liệu bắt buộc trong luyện khí, một viên đá to bằng bàn tay cũng có giá mười linh thạch hạ phẩm.
Vậy mà thành Nam Vân có diện tích rộng hàng trăm triệu mẫu lại được ốp toàn bộ bằng loại đá này, rốt cuộc hết bao nhiêu linh thạch thì Mục Vỹ cũng không thể tính nổi nữa.
“Đúng là nơi phát triển có khác, giàu có hơn thành Bắc Vân nhiều”, Mục Vỹ vỗ vào bức tường, rồi tự lẩm bẩm: “Nhưng đá Hắc Tỉnh này vẫn hơi kém một chút, nếu dùng đá Hắc Vân thì mới gọi là vô địch.”
“Đá Hắc Vân?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, các võ sĩ ở xung quanh ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Một viên đá Hắc Vân có giá mười linh thạch trung phẩm, thế thì lấy đâu ra mà xây tường chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suốt cả quãng đường, đi qua các thành trì lớn nhỏ, Mục Vỹ ở cạnh họ hoàn toàn không giống một tên quê mùa có xuất thân từ nơi hẻo lánh như thành Bắc Vân, ngược lại hắn hiểu biết rất rộng, có nhiều thứ chưa cần họ nói thì Mục Vỹ đã biết rõ rồi.
Xem ra trưởng tộc lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc cũng có lý do cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.