Mục Thần

Chương 220: Tan học




“Cô thấy không, không ngờ đại sư Mạt lại cư xử như thế với thầy Mục, có phải thầy ấy giỏi lắm không?"
Tô Hân Nhiên nói tiếp: “Ta biết đại sư Mạt không thèm nể mặt năm gia tộc lớn, thế mà ông ấy lại đối xử khác biệt với thầy Mục”
"Thầy ấy là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục đấy!"
"Sao cơ?"
Nghe thấy giọng nói thản nhiên của Lăng Vũ Nguyệt, Tô Hân Nhiên kích động đến mức sắp nhảy cẫng lên.
“Thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục! Ôi chao, ta biếu Mục Thậm Minh, Mục Phương Ngọc và Mục Chiến Anh đều là những thiên tài nổi bật nhất nhà họ Mục vậy mà Mục Thanh Vũ lại để thầy Mục làm thiếu trưởng tộc, đại sư Mạt còn nhiệt tình với thầy ấy như thế. Nhất định là có truyền kỳ nào đó về thầy ấy nhưng không được truyền ra rồi!"
"Có lẽ vậy!
Lăng Vũ Nguyệt nhìn ra cửa sổ, nét mặt vẫn không thay đổi.
"Vũ Nguyệt à, cô đừng cả ngày đều trưng cái mặt buồn thiu thế được không. Nói thế nào cô cũng là con gái của các chủ Linh Bảo Các mà, cứ mặt ủ mày chau như thế thì xấu lầm!”
"Hờ hờ...”
"Ta biết vì sao cô lại vậy, vì liên hôn giữa Linh Bảo Các của cô và hoàng thất đúng không? Tên Cửu hoàng tử kia không phải hạng tốt lành gì, quá phóng túng, nghe nói số lượng nữ nhân ngủ với hẳn đếm không xuể luôn"
"Nếu cô có thể bái đại sư Mạt làm sư phụ, ta chống mắt lên xem hoàng thất còn dám ép phụ thân cô không!"
"Bái đại sư Mạt làm sư phụ sao..., Lăng Vũ Nguyệt nở nụ cười không thể miễn cưỡng hơn.
Đại sư Mạt là thầy luyện đan sáu sao của đế quốc, đại ca Mạt Khánh Thiên của ông ấy là thầy luyện đan có cấp bậc cao nhất đế quốc - cấp bảy.
Mạt Khánh Thiên đã tuyên bố rằng cả đời không nhận đồ đệ.
Còn Mạt Vấn thì...
Muốn bái ông ấy làm sư phụ để học luyện đan đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Thầy Mục dễ tính, lát nữa ta đến gặp thầy ấy nói về việc này xem sao. Thầy Mục và đại sư Mạt thân nhau như thế, chắc chắn không thành vấn đề đâu”.
Tô Hân Nhiên nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt bừng bừng sức sống của thanh xuân.
Chốc lát sau, Mạt Vấn rời đi, Mục Vỹ trở về lớp học.
"Xin lỗi các trò, ta làm mất thời gian cả lớp rồi!"
Mục Vỹ đi lên bục giáng, mim cười nhìn phía dưới.
Cảm giác làm thầy rất không tồi!
lôm nay là buổi học đầu tiên nên ta sẽ nói với mọi người về thế giới của võ giả!"
Mục Vỹ thuyết giảng: "Như mọi người đã biết, cảnh giới của võ giả được chia làm thân xác, Linh Huyệt và Thông Thần”.
"Cá ba cảnh giới này đều không được phép chểnh mảng tu luyện. Thân xác là rèn luyện thân thể, tăng cường thể chất. Linh Huyệt đả thông huyệt khiếu, tích lũy chân nguyên. Thông Thần mở mang thức hải, thức tinh lực linh hồn."
"Nếu nói con đường tu luyện của võ giả là trèo núi, vượt sông thì cảnh giới thân xác là dựng thuyền, Linh Huyệt là giương buồm và Thông Thần là gạt mái chèo".
“Trong ba cảnh giới tu luyện của võ giả, mỗi cảnh giới đều vô cùng quan trọng. Nếu các trò hấp tấp tăng cảnh giới mà không xây dựng nền móng vững chắc, ta rất lấy làm tiếc khi phải nói rằng cả đời các trò chỉ có thể giậm chân tại ba cảnh giới này."
Thưa thầy Mục, thầy nói vậy nghĩa là còn cảnh giới nào trên ba cảnh giới này hay sao ạ?”, một học trò không nhịn được đặt câu hỏi.
"Tất nhiên rồi. Nhưng giờ các trò có biết cũng vô ích!"
"Xùy!"
“Theo như những gì ta biết về lớp chín sơ cấp, các trò vào học tại Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền tổng cộng chưa đến nửa năm nhưng lại đổi đến bảy giáo viên chủ nhiệm. Bắt đầu từ hôm nay, Mục Vỹ ta đây sẽ dẫn dắt các trò đi trên con đường trở thành cao thủ".
"Tương lai, long bảng của học viện Thất Hiền sẽ được lấp đầy bởi tên của các trò. Một trăm thứ hạng ấy đang chờ các trò đấy"
Một trăm thứ hạng trên long bảng!
Nghe thấy câu này, ánh mắt của đông đảo học trò dưới lớp đều trở nên nhiệt huyết, nhưng rồi sự nhiệt huyết ấy bị dập tất một cách chóng vánh.
"Long bảng à..."
Mục Phong Hành ngồi dưới nghe thấy hai chữ kia lẩm bẩm, giọng thật trầm.
Đối với mỗi một người học sinh trong lớp chín sơ cấp, long bảng thật sự là hy vọng xa vời.
Trên địa linh bảng của khối sơ cấp, hiện nay trong lớp họ chỉ có lớp trưởng Thiết Phong là có tên chứ đừng nói là linh bảng của cả Lôi Phong Viện.
Đó là bảng xếp hạng dành cho toàn bộ học sinh trong Lôi Phong Viện.
Còn long bảng thì tụ hội một trăm thiên tài mạnh nhất trên bảy đại viện.
Một trăm người đó đều có thiên phú cực kỳ xuất sắc, võ công cao cường, lá bài tẩy nhiều vô kể.
Có thể nói, có tên trên long bảng còn khó hơn lên trời.
Ai cũng biết dù là người đứng thứ một trăm trên long bảng cũng mạnh hơn xa người đứng đầu linh bảng các đại viện.
“Chẳng tự tin gì cải”
Mục Vỹ bĩu môi rồi nói: "Vậy thì một tháng sau ta sẽ giúp các trò tiến vào cảnh giới Linh Huyệt hết, thấy sao?"
Cái gì!
Câu nói của hắn làm cả lớp xôn xao.
Đột phá hết lên cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng ư, đùa kiểu gì vậy?
Mục Vỹ còn không thèm tìm hiểu về tình hình của họ, khác gì dóc tổ đâu? Không tin ông thầy này nổi.
"Không tin à? Vậy giờ các trò ghi lại cảnh giới của mình rồi giao cho lớp trưởng đi, sau đó ta sẽ hướng, dẫn các trò. Một tháng sau gặp lại sẽ hiểu thôi!"
"Nhưng ta có một điều kiện”.
“Điều kiện gì a?”
“Rất đơn giản, nếu ta thành công giúp các trò đều đột phá vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thì một tháng sau các trò phải bắt đầu khiêu chiến các học sinh trên địa linh bảng. Ta muốn trong hơn một trăm lớp sơ cấp, người có tên trên địa linh bảng đều là học sinh của ta"
"Được ạ!"
Mục Vỹ vừa nói xong thì những giọng nói đầy hào hứng vang lên.
Đa phần suy nghĩ trong lòng họ đều là, Mục Vỹ tăng cảnh giới của tất cả mọi người lên cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Nếu điều kiện này không được đáp ứng thì cái gọi là một trăm tên trên địa linh bảng đều là của lớp chín sơ cấp sẽ không thể thành sự thật
Đồng ý thì có sao!
Thấy đám học sinh bên dưới trở nên phấn khích, Mục Vỹ hơi nheo mắt lại
Đám nít ranh, đấu với ta à!
"Được rồi, tan học!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.