Mục Thần

Chương 222: Đường kiếm hữu ý




“Không sao, lại!"
Mục Vỹ vẫn rất hào hứng, mặc kệ ba người kia, tiếp tục vung thanh trường kiếm trong tay lên.
Một đoàn người đang đi xuyên thẳng qua các con đường trong Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền, đi về phía khối sơ cấp.
“Tê Hiến, lần này ta mời ngươi tới, chắc ngươi cũng hiểu ý ta rồi chứ”, Cửu hoàng tử đi trong đám. người phía trước có vẻ mặt thâm trầm, hung ác nói.
“Thuộc hạ hiểu ạt Mục Vỹ dám cả gan sỉ nhục Cửu hoàng tử trước mặt mọi người, tội đáng muôn chết. Lần này, dù bị học viện trừng phạt, thuộc hạ cũng sẽ giết chết hắn”
Một người thanh niên bịt mặt đứng phía trước Cửu hoàng tử Hoàng Thượng Vũ, y khom người đáp.
“Rất tốt! Ngươi là người xếp thứ 96 trên linh bảng của Kim Viện, đồng thời có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, bổn hoàng tử tin nhất định ngươi sẽ thành công. Dù có vi phạm quy tắc thì bổn hoàng tử cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngươi không bị trừng phạt thật!”
“Đa tạ Cửu hoàng tử!”
Dứt lời, y bỏ đi ngay.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Mục Vỹ đã tu luyện cả một ngày trời. Từ lúc hắn nói hình như đã hiểu được kiếm pháp, Tô Hân Nhiên buồn chán đã đếm được 1973 kiếm rồi, nhưng Mục Vỹ vẫn... cứ tiếp tục!
“Hân Nhiên, chúng ta về trước đi, muộn lắm rồi đấy", Lăng Vũ Nguyệt đã mất hết kiên nhẫn.
Cô ấy cảm thấy Mục Vỹ đang thử thách lòng nhẫn nại của bọn họ, nhưng cô ấy đã mất hết kiên nhẫn rồi.
“Chờ thêm chút nữa đi! Ta nghĩ thầy Mục sắp làm. được rồi!"
“Được thôi!”
...
“Đó là Mục Vỹ ư?”
Đột nhiên có bảy, tám bóng người xông ra từ một góc của sân luyện võ.
Tên dẫn đầu quấn bảy, tám lớp băng vải trên mặt, nên không rõ tướng mạo.
Còn mấy tên đứng phía sau có khí tức lúc ẩn lúc hiện, chúng tiến về phía nhóm Mục Vỹ.
“Lăng Vũ Nguyệt!”
Trông thấy Lăng Vũ Nguyệt, Cửu hoàng tử đứng sau đám người đó lập tức ngẩn ra.
“Sao nàng lại ở đây?"
Trông thấy Cửu hoàng tử, Lăng Vũ Nguyệt tự. nhiên sa sầm mặt.
“Ta ở đây thì liên quan gì đến ngươi?”
“Sao lại không liên quan? Buồn cười thật đất nàng là thê tử tương lai của Hoàng Thượng Vũ ta, nàng ở đây sao không liên quan đến ta cho được?”
“Ngươi.”
“Hừ! Bây giờ, ta không có tâm trạng để ý tới nàng. Lần này, ta đến để tìm tên khốn Mục Vỹ kia, chờ dạy cho hẳn một bài học xong, ta sẽ tìm nàng sau. Nàng đừng có mà bỏ đi đấy, nếu không..."
Hoàng Thượng Vũ nói xong câu đó là phất tay áo bỏ đi.
“Tê Hiến, là hẳn đấy, giết hắn ngay đi”
“Vâng!”
Cheng...
Nhưng khi Tê Hiến chuẩn bị hành động, một âm thanh vang lên, Lâm Hiền Ngọc đứng dậy, chặn đường bọn họ.
“Lâm Hiền Ngọc? Mấy ngày qua, ta cũng đã nghe nói về ngươi, nhưng một mình ngươi mà cũng đòi cản đường ta ư? Mơ đi”, Cứu hoàng tử hất tay, đám người phía sau liên tiếp xông lên, lập tức bao vây Lâm Hiền Ngọc.
“Ngươi định làm gì thế hả?"
Trông thấy Hoàng Thượng Vũ đã có chuẩn bị trước, Tô Hân Nhiên quát: “Đây là Lôi Phong ngươi đừng có làm bậy”.
“Làm bậy? Hôm nay, ta cứ làm đấy. Mục Vỹ này năm lần bảy lượt sỉ nhục ta, không giết hắn thì ta khó rửa được mối hận trong lòng”.
“Lên!”
Hoàng Thượng Vũ không quan tâm gì hết, hôm nay hẳn ta phải giết Mục Vỹ cho bằng được.
Không một ai trong thành Nam Vân dám làm nhục hân ta, Mục Vỹ là người đầu tiên, xui cái chính vì hắn là người đầu tiên nên buộc phải chết,
Hắn ta cũng không màng Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc gì đó của nhà họ Mục. Hắn ta là hoàng tử của hoàng thất, dù có giết Mục Vỹ thì cùng lầm chỉ bị phạt chút thôi.
"Lên"
Lâm Hiền Ngọc lập tức bị đám người đó bao vây, không thể thoát thân ngay được. Còn Tề Hiến đã cầm thương lao lên trước, chạy về phía Mục Vỹ vẫn đang chìm đắm trong kiếm chiêu.
“Thầy Mục, cẩn thận!”
“Tên này...”
Trông thấy Mục Vỹ vẫn tiếp tục luyện kiếm, Tô Hân Nhiên gào to, Lăng Vũ Nguyệt nhíu mày, đầy vẻ câm nín.
“Ta hiểu rồi, Vô Tâm Kiếm Phổ, kiếm đi tự do, xuất kiếm tuỳ ý, đường kiếm hữu ý!
Trong lúc tu luyện, đột nhiên Mục Vỹ có vẻ mừng rỡ.
Đây mới là hàm ý thật sự của người tạo ra Vô Tâm Kiếm Phổ.
“Chịu chết đi!”
Cùng lúc đó, Tẽ Hiến đã lao tới gần Mục Vỹ, y giơ thương ra, tiếng gió vù vù, khí thế vô địch.
Y là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, nếu không thể giết được Mục Vỹ trong tình huống này thì y không còn mặt mũi nào gặp Cửu hoàng tử nữa.
“Xuất kiếm tuỳ ý!”
Mục Vỹ lập tức giơ kiếm, đâm ra.
Cát bụi tung bay, trường kiếm xuất chiêu. Một kiếm này vẫn rất điên cuồng, trông như không gì có thể ngăn cản được, nhưng khi nó bay lên cao thì chợt dừng lại.
Không thể nào! Lại nữa ư?
Không đúng!
Khi trông thấy một kiếm quái dị này của Mục Vỹ, nhóm Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt chợt thấy cảnh tượng này rất kỳ lạ.
“Tè Hiến, ngươi đang làm gì thế hả?”
Thấy Tê Hiến đứng im tại chỗ, không tranh thủ tấn công ngay, Cửu hoàng tử lập tức gào lên.
“Ngươi còn không ra tay, ông đây sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn đấy! Mau giết hẳn cho ta, xong xuôi ta sẽ xử lý nốt các việc còn lại, ngươi..."
Phụt..
Nhưng Hoàng Thượng Vũ còn chưa nói hết câu, một tia máu bay vọt lên, máu tươi bắn lênh láng khắp. nơi
Hự!
Tề Hiến nằm im dưới đất, bất động.
Cổ y có một vệt kiếm mảnh như cánh ve, máu tươi tuôn ra như thác.
Tề Hiến đã chết!
Tất cả mọi người đều đờ người ra tại chỗ khi chứng kiến cảnh tượng này.
Chuyện gì thế này?
Sao thế nhỉ?
Ban nấy, rõ ràng Mục Vỹ vẫn đang chìm đắm trong tu luyện, không màng sự đời, sao đột nhiên lại chém một kiếm ra.
Hơn nữa, một kiếm này đã chém chết Tề Hiến. Tề Hiến là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, còn Mục Vỹ chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà thôi.
“Muốn giết ta à? Một mình ngươi mà cũng đòi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.