Mục Thần

Chương 223: Khi phụ nữ nổi điên




Mục Vỹ giơ kiếm lên rồi nhìn Hoàng Thượng Vũ, trong mắt hẳn ánh lên tia sáng quý dị
Kẻ giết người sớm muộn cũng sẽ bị giết!
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Người phạm ta một ly, ta giết người nghìn lần!
Đây là tác phong hành xử và cũng là thủ đoạn của Mục Vỹ.
“Nhưng ngươi không phải lo nữa vì hôm nay, ngươi sẽ chết rồi”.
“Ngươi..", Cửu hoàng tử đã sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
“Ngươi dám giết ta?”
"Sao không dám? Ngươi năm lần bảy lượt tìm cách giết ta, mà ta lại không được giết ngươi ư?”
“Ta là con cháu của hoàng tộc..."
“Đừng lôi thân phận Cửu hoàng tử của hoàng tộc ra doạ ta nữa. Ngươi dám giết ta là dựa vào thân phận Cửu hoàng tử này, còn ta dám giết ngươi cũng là dựa vào thân phận thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta thôi."
“Lúc ngươi quyết định giết ta, chắc cũng biết sẽ có ngày này chứ!”
Giơ kiếm, xuất chiêu, máu chảy!
Mục Vỹ không cho Cửu hoàng tử thêm một cơ hội lên tiếng nào nữa, hắn giơ kiếm lên, một đường Phong Khởi Vân Trảm, Hoàng Thượng Vũ hết đường trốn chạy, kiếm xoẹt qua, máu chảy.
Giết chỉ là một động tác đơn giản!
Ngay sau đó, cả sân luyện võ im phăng phác.
Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Hiền Ngọc và đám người mà Hoàng Thượng Vũ dẫn tới hều trợn mắt há mồm.
Giết rồi!
Cứ thế là giết thôi!
“Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi dám giết Cửu hoàng tử, ngươi chán sống rồi!", cuối cùng một tên hộ vệ run cầm cập, không nhịn được hô lên.
Nhưng Mục Vỹ đã quay lại, liếc mắt qua, hai chân người đó lập tức run lấy bẩy, ngã quy xuống đất.
Đến Cửu hoàng tử mà Mục Vỹ còn dám giết thì có gì mà hắn không dám làm nữa?
“Về bẩm với chủ tử lớn hơn của các ngươi, hoặc nói luôn với phụ thân của tên khốn này cũng được.
Người là do ta giết, muốn đến tìm ta thì cứ việc”
Mục Vỹ tức anh ách nói.
“Biến!”
Tiếng bình bịch vang lên, đám người đó không dám nán lại, mặc kệ thi thể của Hoàng Thượng Vũ rồi lăn lộn chạy mất.
“Người giết hẳn sẽ gặp nhiều phiền toái lầm đất
“Phiền toái? Chưa chắc!”
Mục Vỹ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng rồi nói: “Được rồi, ta đã lĩnh ngộ được kiếm chiêu, tâm trạng đang vui, đi thôi!"
Lần này, Mục Vỹ thật sự bị chèn ép đến mức phát bực.
Đám con cháu quần là áo lượt dựa vào thế lực của gia tộc suốt ngày ăn chơi đàn đúm, giờ còn dám chọc vào hắn nữa.
Hắn đã cảnh cáo Hoàng Thượng Vũ rồi, nhưng tên này vẫn ngu dốt không hiểu.
Với Hoàng Thượng Vũ mà nói, giết người có lẽ chỉ như một trò chơi, nhưng với Mục Vỹ thì đây sự là căm phẫn thật sự.
Có lẽ sau khi tới thành Nam Vân, hắn đã quá khiêm tốn, khiến mọi người tưởng rằng một thiếu gia đến từ thành Bắc Vân như hắn chỉ là một tên nhà quê mà ai cũng có thể bắt nạt.
Sau ngày hôm nay, chắc sẽ có nhiều phiền phức, nhưng Mục Vỹ biết nếu mình nhẫn nhịn thì còn phiền hơn.
“Người còn quên hai học trò của mình kìa!”
“À, khụ khụ... Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, ngại quát Thầy lại để cảnh máu me xuất hiện trước mặt hai trò, đúng là ngại quá"
Roẹt...
Nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Lăng Vũ Nguyệt đột nhiên rút kiếm ra.
Các tiếng động vang lên, Lăng Vũ Nguyệt liên tiếp đâm các kiếm ra, toàn bộ các đường kiếm ấy đều chĩa về Hoàng Thượng Vũ, máu tươi ngày càng đầm đìa hơn
“Trời ơi! Hận thù gì mà khiếp thế này!”
Thấy một cô gái trầm tĩnh như Lăng Vũ Nguyệt làm vậy, Mục Vỹ cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh.
“Thầy Mục, chuyện là thế này ạ. Lãng Vũ Nguyệt là con gái của các chủ Linh Bảo Các. Linh Bảo Các bị hoàng thất chèn ép, bắt Vũ Nguyệt phải đính ước với Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử này..."
"À..."
Mục Vỹ tỏ vẻ đã hiểu, gật gù.
Một khi phụ nữ đã nổi điên lên thì quả thật sẽ như... một con thú hung ác!
“Khụ khụ... Này, Vũ Nguyệt, được rồi đấy, một vừa hai phải thôi!", thấy Lăng Vũ Nguyệt ngày càng hăng máu, Mục Vỹ không nhịn được nói.
Cuối cùng, Lăng Vũ Nguyệt mới dừng tay, ngơ. ngác đứng im tại chỗ.
“Đa tạ thầy Mục!”
Lăng Vũ Nguyệt buông trường kiếm, cung kính chân thành nói.
“Khách sáo thế! Loại cặn bã này chết cũng đáng đời!"
Mục Vỹ cười lớn, không hề có chút hổ thẹn nào sau khi đã giết chết Hoàng Thượng Vũ.
Loại cặn bã này đúng là đáng chết!
"À đúng rồi, Tô Hân Nhiên này, trò nói muốn luyện đan đúng không? Nhưng luôn không thành công là thế nào?”, Mục Vỹ chuyển chủ đề, không còn bận tâm đến Hoàng Thượng Vũ nữa.
“Là thế này ạ thưa thầy Mục!”
Nghe thấy luyện đan, Tô Hân Nhiên vội nói: "Mỗi lần luyện đan, trò luôn làm nổ đan vào bước cuối ạ”.
“Nổ đan?"
Mục Vỹ ngây ra.
Nổ đan không hiếm gặp, nhưng lần nào cũng bị nổ thì chỉ có một khả năng thôi!
“Thế thì trò đi theo ta, để ta xem trò luyện đan thế nào!"
“Vâng ạ!"
Bốn người cùng nhau rời đi, để thi thể đầm địa máu của Hoàng Thượng Vũ nằm trơ trọi dưới đất.
Phải đến tận nửa đêm mới có mấy trăm người lặng lẽ buồn bã đi dưới ánh trăng tới sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
Một người mặc y phục lân giáp màu vàng sậm, ánh vàng nhàn nhạt lấp lánh dưới ánh trăng, y đội trên đầu, uy lực bất phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.