Mục Thần

Chương 229: Phục ngài sát đất




“Thôi, bị hai đứa giằng qua giằng lại như thế, ông già này sợ nổi tiếng quá, haizz...."
"Sư phụ..."
"Bỏ đi, bỏ đi, thế thì ta làm người nổi tiếng một lần vậy. Hôm nay thấy được nhiều điều lý thú lắm!"
Khuôn mặt già nua của lão Cam nở nụ cười, nhìn Mục Vỹ nói: "Cậu tên là Mục Vỹ đúng không?”
"Vâng ạ!", Mục Vỹ kính cẩn cúi người.
Ông lão trước mắt là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn, về tình vẽ lý, hẳn đều phải kính trọng ông ấy!
"Đúng là một cậu thanh niên tài giỏi, không những nhanh nhạy phát hiện ra vấn đề của học sinh mà còn có lòng kiên nhẫn, không tồi. Học viện Thất Hiền rất cần những người trẻ tuổi như cậu!"
Mạt Khánh Thiên vốn hơi khó chịu với Mục Vỹ vì hắn đã gây ra vụ náo loạn làm liên lụy đến sư phụ của mình.
Nhưng lúc này lại thấy sư phụ khen ngợi hắn như thế, ông cụ cũng không khó chịu nữa.
“Có điều, trò này, trong người trò có linh hỏa, mà trò cũng rất muốn luyện đan, lão phu cảm thấy mình khá bản lĩnh, không biết có thể dạy trò luyện đan không?"
Lão Cam chuyển đề tài, đưa mắt nhìn Tô Hân Nhiên rồi mỉm cười hỏi.
Sao cơ?
Nghe thấy lời này, những người khác đều có suy nghĩ riêng.
Lăng Vũ Nguyệt thầm hâm mộ Tô Hân Nhiên.
Bấy lâu nay cô ấy luôn muốn bái đại sư Mạt Vấn làm thầy nhưng vẫn chưa được như mong muốn.
Bây giờ, sư phụ của đại sư lại muốn nhận Tô Hân Nhiên làm đồ đệ!
Một bên khác, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cũng trợn mắt há hốc mồm.
Sư phụ của họ muốn nhận học trò ư? Phải biết rằng trăm năm qua sư phụ không hề xuất hiện trước người đời, bất hiển sơn, bất lộ thủy. Không ngờ lúc này ông ấy lại muốn nhận học trò.
Mục Vỹ thì không ngạc nhiên chút nào.
Mặc dù linh hỏa đúng là thua kém thiên hỏa và địa hỏa, nhưng người có nó cũng là thiên tài luyện đan nghìn năm khó gặp đấy chứ đùa.
Lão Cam không ngỏ ý mới lạ!
Thật ra, Mục Vỹ vẫn còn xem nhẹ giá trị của người sở hữu linh hỏa.
Địa hỏa và thiên hóa rất hiếm thấy ở Thiên Vận Đại Lục, vạn năm cũng không gặp được huống gì là ngàn năm.
Chính vì địa hỏa và thiên hỏa hiếm thấy nên mới tôn lên sự hiếm hoi của linh hỏa.
Sự hiếm hoi ấy có sức hấp dẫn chí mạng, bất kỳ thầy luyện đan nào có lòng nhiệt thành và say mê đối với luyện đan đều muốn nhận một người học trò như thế.
Trong lúc nhất thời, ánh nhìn của mọi người đổ đồn vào Tô Hân Nhiên.
Tất cả đều đang chờ câu trả lời của cô ấy.
Đồng ý, hay không đồng ý!
'Xin lỗi thưa lão Cam! Ta muốn bái... thầy Mục làm sư phụ ạ!”
Gì cơ?
Nghe được câu trả lời của Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt và Lâm Hiền Ngọc đều ngẩn người.
Trên thực tế, Tô Hân Nhiên cũng rất chấn động trước sự lợi hại của ông lão trước mắt, nhưng người đã phát hiện ra vấn đề của cô ấy là thầy Mục, không phải lão Cam.
Từ tận đáy lòng, cô ấy tin tưởng thầy Mục hơn ai hết.
"Khụ khụ...”
Lựa chọn của Tô Hân Nhiên làm cho Mục Vỹ lúng túng nhìn mọi người, ho khan.
"À, cái đó... thật ngại quá, nha đầu này không hiểu chuyện!"
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng hắn cực kỳ vui mừng.
Mẹ nó, xem sức hút của ông đây thế nào đi!
Dù hắn chỉ đang là một võ giả nhỏ bé với cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, kiến thức mênh mông rong đầu hân vẫn không hề bị vùi lấp.
Nguồn sức mạnh sục sôi, dâng trào mãnh liệt ấy chỉ có thiên tài như Tô Hân Nhiên mới có thể phát giác.
“Thế à...”
Trên mặt lão Cam hiện lên sự thất vọng: "Nhưng đúng là thầy giáo trẻ họ Mục này có thể dạy nhiều thứ cho trò hơn"
“Khụ khụ... thế này thì sao? Lão Cam, hay là ngài đến lớp chín sơ cấp của ta để dạy bọn nó những kiến thức liên quan đến luyện đan đi, như vậy Tô Hân Nhiên sẽ được nghe ngài giảng bài, ngài thấy sao.
“Ngươi...”
Mạt Khánh Thiên nghe Mục Vỹ nói vậy thì tỏ ra không hài lòng.
Cậu ta nói vậy khác nào bảo sư phụ của ông đến lớp chín sơ cấp làm cố vấn chứ?
Tên nhóc này đích thị là không biết sự lợi hại của sư phụ rồi, dám sĩ nhục ông ấy như vậy!
“Phải rồi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ!”
Lão Cam chợt vỗ đầu một cái, vui vẻ đáp: "Quyết định vậy đi! Có điều ta già cả rồi, sợ là không dạy được bao lâu, mong chủ nhiệm Mục Vỹ rộng lượng với ta chút nhé".
"Đừng, ngài vẫn chưa nghe ta nói hết mà!"
Mục Vỹ cười tươi rói: "Lão Cam à, thân thế của ngài hắn là bị đan dược hủy hoại nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Nói khó nghe thì không đến nửa năm nữa, ngài sẽ cưỡi hạc về tây thiên đấy!"
“Mục Vỹ, ăn nói cho cẩn thận!"
Mạt Khánh Thiên cộc cằn nói.
"Không muốn nghe sao? Không muốn thì thôi, ta cũng không muốn nói đâu. Ta còn định tìm cách chữa khỏi bệnh cho sư phụ của hai người đấy"
Hả?
Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, Mạt Khánh Thiên giật mình.
"Ha ha, Khánh Thiên, con đừng như vậy. Thầy Mục nói đúng đấy, ta cũng tự biết thời gian của mình sắp hết rồi!”
"Sư phụ...."
"Nghe thầy Mục nói xong đã!”, lão Cam khoát tay ra hiệu Mạt Khánh Thiên bình tĩnh lại.
Đưa mắt nhìn Mạt Khánh Thiên, Mục Vỹ nói tiếp: "Ngài dùng đan dược bát phẩm Vạn Ô Tinh Linh Đan, đan dược bát phẩm Xích Luyện Tâm Đan và đan dược cửu phẩm Huyền Hoàng Võ Cực Đan nên chân nguyên trong cơ thể mới trở nên rối loạn, kinh mạch ngược
dòng. Không những thế, mỗi lần uống đan dược, khi chúng phát huy tác dụng thì ngài cảm thấy thoải mái, nhưng dược hiệu vừa mất thì rất đau, kinh mạch như bị đâm chích"
Hân chép miệng khen ngợi: "Lão Cam à, ta khâm phục ngài lắm. Bây giờ người của ngài từ trên xuống dưới đều đau nhức như bị gãy xương nhưng ngài vẫn có thể cười được. Mục Vỹ ta đây phục ngài sát đất”
Những lời này của Mục Vỹ làm cho Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn ngỡ ngàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.