Mục Thần

Chương 236: Hạ trong vòng một chiêu




"Thằng nhãi này, còn giả vờ giả vịt với ta. Không giải quyết trong ba chiêu, cẩn thận ta lột da trờ, Mục Vỹ nhìn Lâm Chấp, miệng liến thoảng.
Lâm Chấp là con riêng của trưởng tộc nhà họ Lâm với một tỳ nữ. Gã không chọn Mộc Viện ở học viện Thất Hiền do nhà họ Lâm nắm quyền mà chọn Lôi Phong Viện làm nơi học tập cho mình.
Là con riêng, Lâm Chấp nhận thức sâu sắc về sự tranh đấu giữa các gia tộc lớn cũng như mối quan hệ đối địch của họ, vậy nên gã luôn sống khép kín, một mực chịu đựng để mẹ mình được sống yên ổn.
Thác Bạt Thời cười nhạo nhìn Lâm Chấp.
"Thứ con riêng của nhà họ Lâm mà cũng dám ra sân! Lâm Chấp, ta còn tưởng ngươi sẽ ở lì trong Lôi Phong Viện, không dám ló mặt ra đấy"
Giọng điệu của hắn ta đây mỉa mai, trêu tức nói: "Không ngờ hôm nay ngươi dám tham gia tỉ thí. Chuyện gì thế này! Mẹ của ngươi hết là tỳ nữ, biến thành đại phu nhân của nhà họ Lâm rồi à?"
"Ngươi câm miệng!
"Không thích câm miệng đấy. Ngươi nhìn lại lớp chín sơ cấp của mình xem, thầy chủ nhiệm là con riêng, học trò cũng là con riêng. À đâu, Lâm Chấp nhà ngươi còn không bằng cả con riêng!"
Thác Bạt Thời cười phá lên, không hề cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Chấp.
"Bảo ngươi câm miệng, ngươi lại không nghe!"
Lâm Chấp lật tay, bùng nổ sức mạnh chân nguyên dữ dội. Cơ thể gầy gò đứng thẳng như cây tùng.
"Ái chà, cậu bé nhõng nhẽo giận rồi!"
Thấy Lâm Chấp có vẻ giận dữ, Thác Bạt Thời nở nụ cười đều cáng, dùng bàn tay to rộng như quạt hương bồ bẻ khớp ngón kêu răng rắc, bổ nhào vào Lâm Chấp như một con sói đang đói khát.
Ầm.
Hai bóng người đâm đầu vào nhau, một tiếng nổ vang lên, hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra ngay lập tức.
Tuy nhiên, Lâm Chấp chỉ đứng tại chỗ, trong khi Thác Bạt Thời thì loạng choạng, đôi bàn tay tê cứng. khiến hân ta ngỡ ngàng nhìn gã.
Mạnh thật!
Thác Bạt Thời âm thầm e sợ.
Hắn ta không hiểu vì sao một người gầy nhom như Lâm Chấp có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy.
"Thú vị đấy thẳng ẻo lả. Ông đây mắng ngươi là tạp chủng thì mắng mẹ ngươi là tiện tỳ, nghe hay không?"
Thấy Lâm Chấp nổi giận, Thác Bạt Thời càng huênh hoang hơn.
Hắn ta muốn chọc giận Lâm Chấp đấy! Con cừu nhỏ bé càng nổi điên, hẳn ta càng vui.
"Ngươi, chết tiệt!"
Lâm Chấp nghe vậy thì không thể ghìm lửa giận trong lòng được nữa.
"Phù Luân Thiên Tăng Chưởng!"
Gã khẽ quát, vung tay gây ra những tiếng nổ đùng đùng đùng vang vọng trong sân luyện võ. Trước người gã là một loạt các chưởng ấn, số lượng lên đến hàng nghìn.
Ban đầu, Thác Bạt Thời vẫn có thể dựa vào cơ thể mạnh mế và hai tay của mình để chống cự và phản kích.
Nhưng chưởng ấn quá nhiều, đần dà hắn ta không trụ nổi nữa.
Rầm... bịch bịch.
Sau cùng, Thác Bạt Thời đã kiệt sức.
Những chưởng ấn bôm bốp đánh lên mỗi một vị trí trên người hắn ta.
Toàn bộ cơ thể đều trúng đòn. Đau đến tê tâm liệt phế.
"Câm cái miệng chưa?”
Cuối cùng, Lâm Chấp giẫm một chân lên ngực Thác Bạt Thời, lạnh lùng nói.
Nhưng đáp lại gã chỉ có tiếng rên rỉ vì đau của Thác Bạt Thời. Toàn thân hân ta sưng vù, cơ thể phình 1o ra thấy rõ, gần như gấp đôi.
Những người có mặt ở đây không nói nên lời, chẳng biết tại sao lại như vậy.
Đó là Lâm Chấp ư?
Đối với đa số các học sinh trong lớp chín sơ cấp, Lâm Chấp là một người ít khi nói cười. Vì có thân phận là đứa con ngoài giá thú, gã rất ít khi lên tiếng.
Thế mà giờ đây, gã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ đến như vậy.
Thật khiến người ta không tưởng tượng nổi!
"Chúng ta thắng trận thứ hai rồi. Thắng hai trên ba trận, sao nào Văn Phong, ngươi chịu thua chưa?", thắng được hai trận liên tiếp, Thiết Phong vô cùng hãnh diện.
Mẹ kiếp, đã quá đi mất. Đây mới là con đường tu hành của võ giả!
"Ai nói đấu ba trận vậy, năm trận chứ. Đây mới là trận thứ hai thôi, còn trận thứ ba, thứ tư, thứ năm nữa, bọn ta chưa nhận thua đâu!”
Văn Phong tức khắc sừng sộ lên.
“Được thôi, năm trận thì năm trận. Trận thứ ba, Mục Phong Hành, trò lên đi!"
Mục Vỹ tiếp lời, cười ha ha nói: "Tỉ thí giữa các lớp chỉ để trao đối võ thuật thôi. Văn Phong, trò là lớp trưởng của lớp chín mươi tám, phải hiểu điều này chứ”.
Thấy dáng vẻ cười đùa đó của hẳn, khóe môi Văn Phong giật giật.
Chính Mục Vỹ đã làm cậu ta bẽ mặt như vậy.
Ngay từ đầu lớp chín đã toàn một lũ ăn hại, nhưng Mục Vỹ này vừa đến thì mọi thứ xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
“Mục Phong Hành, dùng một chiêu đánh gục đối thủ cho ta. Nếu đệ dám nương tay, về gia tộc ta sẽ cho đệ biết tay", Mục Vỹ đi đến sau lưng Mục Phong Hành, vỗ vào vai cậu ta rồi thì thầm.
"Gì vậy trời..."
Mục Phong Hành nở nụ cười đau khổ khi nghe thấy yêu cầu của hắn.
Thiếu trưởng tộc ca ca này đúng là... vô lý.
"Trận thứ ba, ta sẽ lên!"
'Văn Phong không ngồi yên được nữa. Đã thua hai trận liên tiếp, họ chỉ còn ba trận thôi, nhưng chỉ cần thua thêm một trận là lớp chín mươi tám sẽ xong đời.
Lần này mà bị bẽ mặt là mặt mũi bay luôn chứ không về được nữa.
"Một chiêu đánh gục đối thủ à..”, Mục Phong Hành thở ra một hơi, chẳng biết nên nói gì
"Hừ! Mục Phong Hành, ngươi dám lên thì ta dám đánh cho cha mẹ ngươi không nhận ra ngươi”, trong giọng nói của Văn Phong tràn trề tức tối, cậu ta cần trút lửa giận này ra.
"Thôi, miễn đi!" Thấy Văn Phong xông tới, Mục Phong Hành lắc đầu gượng cười. Cậu ta vừa duỗi tay ra, tiếng bốp tức khắc vang lên thật to, những người khác chưa kịp thấy rõ thì Văn Phong đã bị hất văng ra mười mét, ngã cái uỵch xuống đất, sau đó nằm bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.