Mục Thần

Chương 241: Ngực to não phẳng




“Không được!"
Câu thiếu niên kia vừa nói dứt câu, Tiêu Khánh Dư đã quát lên: “Không được, thầy Mục đã nói viên đan dược này để lớp ta uống chứ không được cho người khác xem”.
“Thằng đần này, nói nhẹ không nghe đúng không? Lấy ra đây mau!"
Thấy Tiêu Khánh Dư sống chết không chịu lấy viên đan dược ra, cuối cùng đám người đó không làm trò nữa mà nhào lên cướp của cậu ấy.
“Không được!"
Bịch bịch.
Mấy người đó lập tức thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Tiêu Khánh Dư, nhưng cậu ấy vẫn giữ chặt lấy viên đan dược, quyết không buông.
“Thầy Mục..”, trông thấy vậy, Cổ Vũ Phàm không nhịn được định ra tay.
“Chờ thêm chút nữa!”
Nhưng Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn Tiêu Khánh Dư. Dần dà, đôi mắt hẳn phát ra tia sáng hệt như phát hiện ra một chuyện gì đáng ngạc lắm.
"A..."
Đúng lúc này, dường như Tiêu Khánh Dư đã không nhịn được nữa, cậu ấy hét lớn, một cơn chấn động vô hình lan nhanh ra, vây đánh đám người kia.
“Đồ ăn hại này dám đánh trả à? Đập chết nó cho ta!"
'Thoáng cái, đám người đó lại lao lên.
Nhưng lần này, Tiêu Khánh Dư không nổi đoá nữa, mà năm xuống đất ôm đầu chịu đánh
“Các ngươi đang làm gì thế hả?"
Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên từ một phía.
Một bóng dáng màu xanh đã áp sát đám người nhanh như điện.
Bụp bụp...
Ngay sau đó, đám học trò đánh hội đồng Tiêu Khánh Dư đều kêu gào thảm thiết, từng tên bị đánh bay, nằm sống dở chết dở dưới đất.
“Tiêu Doãn Nhi đấy! Chạy mau!"
Nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi, đám học trò đó chạy mất dạng, không dám nán lại thêm.
“Dư Nhi, đệ không sao chứ?”
Tiêu Doãn Nhi đỡ Tiêu Khánh Dư dậy, quan tâm hỏi han.
Năm chín tuổi, đệ đệ của cô ấy vẫn khoẻ mạnh bình thường. Nhưng từ đó trở đi, cậu ấy vẫn chỉ có trí thông minh như một đứa trẻ chín tuổi. Nhờ có tỷ tỷ là cô ấy nên Tiêu Khánh Dư mới được bình an học trong học viện.
Nhưng thi thoảng vẫn có những người xấu tính nghĩ cách để trêu cậu ấy.
Lần trước, có mấy học trò xúi Tiêu Khánh Dư về lấy trộm đồ nội y của Tiêu Doãn Nhị, kết quả là cả đám bị cô ấy đánh cho máu me be bét.
Thế mà bây giờ vẫn có người đám bắt nạt Tiêu Khánh Dư.
“Đệ không sao, hì hi..., Tiêu Khánh Dư mim cười, lấy viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ra, nói: “Tỷ tỷ xem này, đây là Thất Khiếu Thông Linh Đan mà thầy Mục phát cho cả lớp đệ, nó có thể giúp đệ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt.
“Vớ vẩn, ném đi!"
Tiêu Doãn Nhi hất viên Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay Tiêu Khánh Dư đi, bực tức nói: “Thầy Mục đó của đệ trợ mắt ra nhìn đệ bị đánh mà đệ còn tin lời hắn à?"
“Tỷ tỷ, tỷ làm gì thế? Đây là đan dược thầy Mục cho đệ đấy”
Thấy viên đan dược rơi xuống đất, Tiêu Khánh Dư luống cuống tới mức đỏ hoe mắt, vội vàng nhặt lên.
“Không phải nhặt, thầy Mục đó của đệ vốn không coi đệ ra gì đâu. Nếu không sao lại đứng một bên xem náo nhiệt?", Tiêu Doãn Nhi tức tối nói.
“Khụ khụ..”
Tiêu Doãn Nhi rõ ràng đã nhìn thấy Mục Vỹ mà hắn vẫn còn đứng ngoài xem trò vui tiếp thì quả là ngượng ngập, vì thế hẳn dứt khoát đi ra.
“Hừ, chịu thò mặt ra rồi à?”
"Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vỹ, trách móc: “Cả thành Nam Vân đều biết Mục thúc thúc và cha ta đã định hôn ước cho chúng ta. Trên danh nghĩa ta đã là thê tử tương lai của ngươi, nói thế nào thì Dư Nhi cũng là thê đệ của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn nó bị người ta bắt nạt hả?”
Trơ mắt nhìn nó bị người ta bắt nạt?
Nụ cười trên mặt Mục Vỹ tắt ngủm.
“Tiêu đại tiểu thư này, cô tạm dừng đã. Ta chưa đồng ý hôn ước này, Mục Vỹ ta là người đã có thê tử rồi. Cô yên tâm, ta sẽ không đồng ý đâu”.
“Tiếp nữa, chuyện hôm nay cô cũng đã thấy đấy. Dù Tiêu Doãn Nhi cô có lợi hại đến mấy, hay là cao thủ trong long bảng của học viện Thất Hiền thì cô có thể ở cạnh đệ đệ mình suốt ngày để bảo vệ cho trò ấy không? Cô có thể ở cạnh trò ấy cả đời, để trò ấy không bị người ta bắt nạt không?”
Tiêu Doãn Nhi cười lạnh nói: “Như thế vẫn còn hơn cái loại thầy mà đứng một bên xem trò vui như ngươi”.
“Ngớ ngẩn!"
“Ngươi mắng ta?"
“Ta mắng cô đấy thì sao? Đồ ngực to não phẳng!” Mục Vỹ quát: “Cô không thấy lạ là tại sao đệ đệ mình đang bình thường tự nhiên lại chậm phát triển trí não à? Chẳng lẽ cô không phát hiện ra điểm bất thường, của trò ấy sao?"
Ngực to não phẳng?
Trong đầu Tiêu Doãn Nhi chỉ có câu mảng này của Mục Vỹ, ngoài ra cô ấy không còn nghe thấy gì nữa.
“Ngươi chán sống rồi đúng không!”
Nói rồi, Tiêu Doãn Nhi tiến lên, lao về phía Mục Vỹ.
Thấy cô ấy ra tay, Cổ Vũ Phàm mới cuống cuồng lên.
Tiêu Doãn Nhi là cao thủ của long bảng!
Cao thủ của long bảng có nghĩa là gì? Đó là ít nhất cô ấy là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, hơn 'thế nữa còn có tài năng vượt trội, trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền có chưa đến một trăm cao thủ như vậy.
Bảng xếp hạng này có ý nghĩa gì? Đó là sự lớn mạnh, là những học trò giỏi nhất của học viện Thất Hiền, thậm chí có nhiều người còn mạnh hơn cả giáo.
Tiêu Doãn Nhi và thầy Mục mà đánh nhau, khả năng cao... thầy Mục không phải là đối thủ của cô ấy.
“Chậc!"
Thấy Tiêu Doãn Nhi ra tay, Mục Vỹ chép miệng, lùi lại một bước, rồi tung ngay một chưởng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.