Mục Thần

Chương 242: Tám mươi phần trăm




“Tránh? Ngươi tránh nổi không?”
Thấy Mục Vỹ muốn né đi, Tiêu Doãn Nhi không muốn cho hẳn được toại nguyện.
'Suy cho cùng cô ấy vẫn là cao thủ có tên trên long bảng, là đại diện cho thiên tài kiệt xuất nhất trong học viện Thất Hiền, trong khi Mục Vỹ chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, bắt hẳn dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua bàn tay của Tiêu Doãn Nhi vừa chạm đến Mục Vỹ thì hẳn nghiêng người sang bên một tấc ở một góc độ khó tin.
Khoảng cách một tấc ấy, Tiêu Doãn Nhi muốn quay mình lại nhưng sức mạnh đã cạn kiệt.
Đây lại đúng lúc là điểm chuyển đổi sức lực của cô ấy.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đến bên cạnh Tiêu Doãn Nhi rồi chỉ tay ra. "Phịch" một tiếng, cô ấy lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.
"Ngươi..."
Suýt chút nữa đã bị Mục Vỹ đánh ngã, mặt Tiêu Doãn Nhi đỏ như gấc.
Đường đường là cao thủ long bảng mà lại không. thể xử gọn Mục Vỹ.
"Ngươi cái gì mà ngươi!"
Mục Vỹ cau mày quát: 'Vừa rồi ta nói gì cô không nghe sao? Chẳng lẽ cô muốn đệ đệ cô như thế cả đời?"
"Thầy Mục, sao thế ạ?"
Tiêu Khánh Dư căm Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay, ngơ ngác hỏi.
Nhìn dáng vẻ đó của đệ đệ, lòng Tiêu Doãn Nhi như tan chảy. Cô ấy nén cơn tức giận xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ nhà họ Tiêu bọn ta không nghĩ cách sao? Phụ thân ta vì chuyện của đệ đệ mà bạc đầu chỉ trong một đêm, mẹ của ta thì u uất suốt ngày. Nhà họ Tiêu là một gia tộc hùng mạnh, là một trong năm thế lực lớn vậy mà không có cách giải quyết nào hết"
Đó là do các cô ngốc thôi!
Mục Vỹ nói không hề nể nang ai: "Vừa rồi ta không ra tay là vì đang quan sát đệ đệ cô, giờ đã nắm được kha khá rồi nhưng cần thử nghiệm một lần, quá trình có thể sẽ rất đau đớn nhưng ta chắc chắn tám mươi phần trăm!"
"Tám mươi phần trăm!"
Đôi mắt Tiêu Doãn Nhi sáng ngời.
Tám mươi phần trăm hy vọng.
Trước đây, nhà họ Tiêu họ đã mời không ít thầy luyện đan về, nhưng xác suất thành công nhiều nhất chỉ có hai mươi phần trăm và toàn bộ đều thất bại.
Thế mà Mục Vỹ lại nói hẳn chắc chẵn đến tám mươi phần trăm.
“Chuyện này ta cần thảo luận với phụ thân, thế được không?”
"Ta có bảo sẽ chữa trị cho cậu ta đâu!", Mục Vỹ xua tay rồi nói: 'Ban đầu ta còn định quan sát thử xem sao cho chắc, nhưng cô lại xuất hiện!"
"Như vậy là lỗi do ta rồi"
"Chứ chẳng lẽ lỗi do ta?"
Mục Vỹ nhún vai.
Vừa rồi đúng là hẳn đang quan sát Tiêu Khánh Dư, khi thấy những người kia bị cậu ấy đánh trả, hắn thấy có gì đó quen thuộc.
Cảm giác này không sai đâu!
Có lẽ Tiêu Khánh Dư không phải yếu kém mà là một thiên tài, một thiên tài không ai có thể giải thích được!
"Rốt cuộc là ngươi có cách không?”
"Đương nhiên có!"
"Vậy được, ta sẽ thông báo cho phụ thân và mẫu thân ta ngay”
Nói rồi Tiêu Doãn Nhi đi ngay lập tức, không rề rà chút nào.
"Nha đầu này..."
Mục Vỹ nhìn Tiêu Khánh Dư đang chớp đôi mắt to rồi cười ha ha, hỏi: "Dư Nhi, thầy Mục dẫn trò đến một nơi nhé?”
"Nơi nào ạ?"
"Tụ Tiên Các!"
Giữa lúc đó, Tiêu Doãn Nhi chạy xông chạy xáo đến nhà họ Tiêu, bước chân không ngừng.
Nếu như Mục Vỹ có thế chữa khỏi bệnh cho Dư Nhi thật thì cha mẹ sẽ mừng đến rơi nước mắt đây.
Cả nhà họ Tiêu đã bận lòng vì chuyện của đệ đệ quá nhiều, cha mẹ cũng thế. Một số người trong gia tộc đã bắt đầu không chịu ngồi yên, vậy nên phụ thân mới kết thông gia với nhà họ Mục nhằm củng cố địa vị gia tộc.
Nếu đệ đệ khỏe mạnh thì phụ thân có thể chuyên tâm vào sự vụ của gia tộc, nhà họ Tiêu nhất định sẽ phát triển lên một tăng cao mới.
"Mẹ ơi, cha con đâu ạ?"
"Cha con đang ở thư phòng, sao thế Doãn Nhi? Thấy con hốt hoảng quá”
“Con tìm được một người chắc chẩn tám mươi phần trăm sẽ chữa khỏi bệnh của đệ đệ rồi nên đến báo cho cha mẹ đây ạ!"
Tám mươi phần trăm!
Người Niệm Linh Quan run lên, đứng dậy.
Sáu, bảy năm qua, vì tìm cách để trí óc của con trai trở lại bình thường mà bà và phu quân Tiêu Chiến Thiên thao thức hàng đêm, ngày nào cũng vắt óc suy nghĩ nhưng kết quả nhận được đều chỉ là thất vọng.
"Ai vậy con?"
"Là thầy giáo mới đến của lớp Dư Nhi, Mục Vỹ ạ!"
Niệm Linh Quan nhíu mày: "Cái cậu thiếu trưởng tộc nhà họ Mục, vị hôn phu của con đấy à? Đúng là cậu ta có vài chiêu trò khiến đại sư Mạt Vấn kính trọng cậu ta, nhưng ngay từ đầu đại sư đã nói bệnh của Dư.
Nhi không thể chỉ dựa vào luyện đan để chữa được"
"Cậu ta có nói sẽ chữa trị thế nào không?"
Một bóng người đang ngạo nghễ đứng trong đình viện.
Tiêu Chiến Thiên, trưởng tộc nhà họ Tiêu!
Ông đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn đây oai phong, xương gò má sắc như lưỡi đao, đôi mắt sắc nhọn ẩn chứa sự bá đạo của một người đã quen đứng ở địa vị cao.
Nhưng nhìn mái tóc bạc ấy của ông, có gì đó thật ưu thương.
Khác với Mục Thanh Vũ, vừa nhìn Tiêu Chiến Thiên là biết ông hoàn toàn là người nằm quyền to, quyết định mọi thứ trong gia tộc, tỏa ra khí chất vương giả trời sinh.
"Cha!"
Tiêu Doãn Nhi đáp: "Mục Vỹ là một người rất lợi có lẽ hẳn có cách thật đấy ạ. Hơn nữa, con mới vừa giao thủ với hắn, không ngờ hắn lại trên cơ một chiêu. Hình như cảnh giới của hẳn đã là Linh Huyệt tầng thứ ba rồi ạ!"
"Linh Huyệt tầng thứ ba?"
Tiêu Chiến Thiên cũng ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.