Mục Thần

Chương 244: Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả




Đây không đơn thuần chỉ là lực linh hồn, mà còn là lực linh hồn của thánh thú!
Trên thế gian này, thú được chia làm yêu thú, linh thú, thiên linh thú và thánh thú. Yêu thú có thể sánh bằng võ giả cảnh giới thân xác, linh thú thì ngang ngửa võ giả cảnh giới Linh Huyệt.
Thiên linh thú là thú đã phát triển trí khôn, không phân cao thấp với võ giả cảnh giới Thông Thần.
Còn thánh thú thì thông minh như võ giả loài người, thực lực mạnh hơn võ giả cảnh giới Thông Thần gấp trăm lần. Sau khi chết, hồn phách của nó không mất đi mà phải diệt cả linh hồn mới xem như chết hoàn toàn.
Không ngờ trong cơ thế Tiêu Khánh Dư ẩn chứa linh hồn của một thánh thú!
Chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ.
Hắn luôn nghĩ rằng Tiêu Khánh Dư cũng bất ngờ thức tỉnh lực linh hồn vì nguyên nhân đặc biệt nào đó như mình.
Nhờ có Tru Tiên Đồ, hắn mới chịu được sự áp bức đến từ lực linh hồn, Tiêu Khánh Dư không có nó nên trí thông minh mới dừng lại ở 8, 9 tuổi.
Nào ngờ, trong cơ thể cậu ấy lại có một thánh thú đang ẩn nấp!
Đối với hắn ở kiếp trước, thánh thú chỉ như giun dế.
Nhưng giờ đây, giun dế là hẳn!
Chẳng qua trong lòng đúng là có rúng động, bề ngoài Mục Vỹ vẫn làm ra vẻ ngang ngạnh.
“Hừ! Một con châu chấu thôi mà cũng đòi tự. xưng là bản tôn?", Mục Vỹ cười khẩy: "Thánh thú có. mười cấp bậc, ngươi cấp mấy? Trên thánh thú còn thần thú cơ mà, ngươi là cái thá gì mà còn bản tôn?. Đúng là không biết ngượng."
"Hả?"
Bị Mục Vỹ chửi như tát nước vào mặt, thánh thú trong người Tiêu Khánh Dư sững sờ.
Khi còn sống, nó là một thánh thú cường hãn, đứng đầu cả đại lục.
Thế mà loài người trước mắt dám khinh thường nói.
"Ngươi là ai? Chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba thôi à? Nếu không phải vì bản tôn đang trong trạng thái linh hồn thì đã bóp ngươi chết tươi rồi!"
"Đừng có bản tôn bản tôn, chết rồi thì ngươi chỉ là con cọp giấy thôi”, Mục Vỹ trêu ngươi: "Sao, núp trong người học trò ta, muốn khống chế cậu ấy để sống lại phải không?”
“Ngươi.."
Chưa gì đã bị Mục Vỹ nhìn thấu mục đích, người thánh thú run rẩy.
Nó sợ thật!
Ẩn nấp trong cơ thế Tiêu Khánh Dư đã bảy, tám năm, để thất bại vào lúc này thì tất cả sẽ thành công cốc mất.
Thấy linh hồn thánh thú trong người Tiêu Khánh Dư do dự, Mục Vỹ biết mình đang chiếm thượng phong.
Đây chỉ là một con cọp giấy thôi!
Nếu nó mạnh thật thì đã nhảy ra giết luôn cả hẳn
Dù vậy, Mục Vỹ cũng chẳng làm gì được nó. Một người một thú một suy nghĩ riêng, giằng co với nhau.
Giờ phút này, Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan đã chạy tới nơi đặt lò luyện Thông Tiên.
Thấy Mục Vỹ và Tiêu Khánh Dư ở bên trong, hai người tức khắc lộ ra vẻ hốt hoảng.
Tiêu Khánh Dư ngốc nhưng dù gì vẫn là con trai của họ, có một đứa con trai ngốc vẫn tốt hơn nó bị Mục Vỹ giết.
"Đại sư Mạt, xin ông hãy thả con ta ra!"
Tiêu Chiến Thiên chắp tay hành lễ, khách khí một cách hiếm thấy.
Mạt Khánh Thiên là người phụ trách Tụ Tiên Các, một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền đồng thời là thầy luyện đan bảy sao, ông tỏ ra kính trọng là điều dễ hiểu
"Chuyện này...”
Khuôn mặt già nua của Mạt Khánh Thiên đỏ lên, từ chối: "Thật ngại quá, trưởng tộc Tiêu. Lão đã đồng ý với thầy Mục Vỹ sẽ không mở lò luyện Thông Tiên rồi!"
"Vì sao ông đồng ý với cậu ta vậy hả!”
Niệm Linh Quan nổi giận.
Bà không quan tâm Mạt Khánh Thiên có thân phận gì, chỉ một lòng lo lắng con của mình.
Cọp yêu con như sinh mạng, chọc vào chỉ có đường chết, nhất là cọp cái
Bị Niệm Linh Quan quát, Mạt Khánh Thiên cũng hơi bẽ mặt, trong lòng mảng Mục Vỹ xối xả.
Nhưng mắng thì mắng, ông cụ vẫn phải nghe theo lời của Mục Vỹ.
Mạng sống của sư phụ đã nằm trong tay hắn, ông cụ không thể không nghe.
"Xin lỗi!"
Mạt Khánh Thiên xoay người bỏ đi, không cho hai người có cơ hội lên tiếng.
Dù sao lò luyện Thông Tiên cũng là địa khí, Tiêu Chiến Thiên có tập hợp tất cả trưởng lão trong nhà họ Tiêu đến đây cũng không mở nó ra được.
Chờ Mục Vỹ quậy trong đó đã đời là ra thôi.
Lúc đó, hai người chèo chống nhà họ Tiêu này có phẫn nộ đến đâu ông cụ cũng không quan tâm, miễn sao Mục Vỹ còn thở là được.
"Chết tiệt!"
Nhìn thấy con trai mình trong lò luyện Thông Tiên, Niệm Linh Quan chỉ ước có thể xông lên chịu cảnh này thay cho nó.
"Đừng nôn nóng, Dư Nhi không sao đâu, để xem Mục Vỹ kia định làm gì đã!", Tiêu Chiến Thiên an ủi
'Sao không nôn nóng được, xảy ra chuyện gì mới nôn nóng thì đã muộn rồi! Tiêu Chiến Thiên, ta nói cho chàng biết, Dư Nhi có mệnh hệ gì thì ta sẽ bắt cậu ta chôn cùng!"
Niệm Linh Quan vừa nói vừa khóc: "Tại chàng cả, chấp nhận yêu cầu của Mục Thanh Vũ cho Mục Vỹ đính hôn với Doãn Nhi làm gì chứ? Chàng nhìn xem, hai cha con này rặt một lũ hồ ly, chẳng tốt lành gì cả”
“Mẹ... không chừng Mục Vỹ có cách đấy ạ!”
Tiêu Doãn Nhi nói nhỏ.
Mục Vỹ trong lò luyện Thông Tiên thì không thèm ngó ngàng đến tình hình bên ngoài.
"Khà khà... Tiểu quỷ, cha mẹ của học trò ngươi đến rồi, ta có thể giở trò đế hai người đó sốt ruột hơn, để xem ngươi sẽ làm gì!"
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư đang yên lặng ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt.
Một tia tàn khốc thoáng qua.
"A...."
Ngay sau đó, tiếng hét thê lương chói tai vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.