Mục Thần

Chương 248: Tỷ phu




“Mẹ, Mục Vỹ hoàn toàn thay đổi rồi, hắn không còn là đứa con riêng im hơi lặng tiếng của ngày xưa nữa, mà là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục rồi!”
Tiêu Doãn Nhi cau mày nói: “Chuyện ngày hôm nay chắc đã khiến hẳn thấy không vui, mẹ nên nghĩ cách xử lý sớm đi”.
“Ừm,hai đứa con đi xem thế nào trước đi để còn biết đường mà tính!"
Tiêu Chiến Thiên bấy giờ mới lên tiếng.
Ông cũng không ngờ Mục Vỹ lại dễ nổi giận như vậy.
Ông cứ tưởng dù thê tử mình làm sai, nhưng Mục Vỹ vẫn sẽ nể mặt trưởng bối mà nhẫn nhịn.
Ai dè hẳn đã tuôn một tràng những lời nói không hay ra.
“Linh Quan, nàng cũng thật là! Gì mà cứ cuống cả lên như thế, ít ra cũng phải xem rõ tình hình ra sao đã chứ!", thấy con gái mình đã rời đi, Tiêu Chiến Thiên mới cau mày nói.
Bây giờ, tình hình của nhà họ Tiêu đang rất bất ổn, nếu mối quan hệ với nhà họ Mục lại rạn nứt thì nhà họ sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
“Tiêu Chiến Thiên, chàng giỏi lắm! Bây giờ lại quay sang trách ta, ban nãy chính chàng huy động hộ vệ của gia tộc đến còn gì?"
“Ta..."
Tiêu Chiến Thiên gượng cười rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra sắp tới phải giải thích rõ ràng chuyện này với Mục Thanh Vũ rồi.
Mục Vỹ rời khỏi Tụ Tiên Các, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, còn Tiêu Doãn Nhi và Tiêu Khánh Dư đã đuổi kịp hắn.
“Tỷ phu, tỷ phu, huynh đừng giận, tính tình mẹ đệ luôn nóng nảy, huynh độ lượng bỏ qua đi mà, đừng tính toán với bà!
Tiêu Khánh Dư vừa đuổi theo sau, vừa gào lên.
Tỷ phu?
Nghe thấy cách gọi này, Mục Vỹ láo đáo suýt ngã nhào. truyện teen hay
Tên dở hơi này! Mục Vỹ chỉ muốn táng cho cậu ấy một phát cho ngu lại luôn.
Tiêu Doãn Nhi đi bên cạnh, mặt cô ấy đã đỏ như quả táo chín.
“Tiêu Khánh Dư, trò thử gọi linh tinh thêm một lần nữa xem, ta sẽ đánh trò ngu lại như xưa luôn, tin không?", cuối cùng Mục Vỹ không nghe lọt tai được cách gọi này của Tiêu Khánh Dư, nên dừng bước quát tháo.
“Hì hì.. Đệ biết rồi, tỷ phu!”
“Trò..."
Biết tên hâm này cố tình gây sự, Mục Vỹ hừ nói: “Thắng nhóc kia, cứ cợt nhả ở đây đi. Linh hồn của con kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vẫn đang ở trong người trò đấy, không mau nằm rõ về Bách Kim Phong Linh Trận đi, con kỳ lân kia mà điên lên là nó nướng trò thành than luôn, cứ ở đấy mà lắm mồm à!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoá?
Tiêu Doãn Nhi ở bên cạnh kinh ngạc ngây người.
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả - con thánh thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết đang ở trong người đệ đệ mình? Chuyện này rốt cuộc là sao?
“He he, thầy Mục, trò biết rồi ạ, trò tuyệt đối sẽ làm theo lời dặn của thầy."
Tiêu Khánh Dư coi như đã biểu đạt được hết những suy nghĩ trong đầu của mình, nhưng hình như vẫn còn nhiều lời chưa nói hết.
“Dừng, từ nay trở đi, trò chỉ cần khống chế con kỳ lân trong người mình thôi là được. À trò còn phải đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt trong vòng một tháng, nếu không làm được thì..."
“Trò biết, trò biết rồi ạ!"
Dứt lời, Mục Vỹ nghênh ngang bỏ đi.
Tiêu Doãn Nhi nhìn theo bóng lưng của Mục Vỹ mà mãi vẫn chưa có phản ứng gì.
“Tiểu tử thối kia, có chuyện gì giấu tỷ đúng không? Khai mau”.
“Làm gì có đâu ạ, mà đệ nói cho tỷ biết nhé, tỷ phu là một nhân vật rất lợi hại đấy...”
“Tỷ phu?”
Nghe cách gọi trêu chọc này của Tiêu Khánh Dư, Tiêu Doãn Nhi nắm chặt tay thành nằm đấm kêu răng rắc rồi tươi cười nhìn đệ đệ mình.
Mặc kệ tiếng gào thét như con lợn bị chọc tiết của Tiêu Khánh Dư ở phía sau, Mục Vỹ tiếp tục vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện vừa qua.
Căn bệnh quái ác trong người lão Cam, việc đột phá của lớp chín sơ cấp, thân phận thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục.
Dường như mọi chuyện đều đang vận hành theo quỹ đạo nên có, nhưng lại xa vời như mặt trăng dưới nước.
...
Trong một cung điện rộng lớn không rõ vị trí ở đâu.
Lúc này, đang có mười bóng đen, mỗi người một chỗ đang ngồi xếp bằng bên trong.
Trên người bọn họ toả ra khí tức mạnh mẽ, ai nấy đều là nhân vật có thể gây chấn động đế quốc Nam Vân.
“Trưởng tộc Mục, gần đây thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ông gây nhiều tiếng vang quá! Hắn giết con trai ta, gia nhập Lôi Phong Viện, vang danh ở Tụ Tiên Các. Đúng là phải chúc mừng trưởng tộc Mục, đã tìm được cậu con trai tài giỏi về!”
Cuối cùng một bóng đen đã lên tiếng, nhưng giọng điệu lại tỏ rõ sự căm phẫn và bất mãn.
“Hoàng Vô Cực, ông cần gì phải nói hậm hực thế?
Mục Vỹ giết Cửu hoàng tử của ông là thật. Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, ông sinh ra một tên cặn bã, nó tự tìm chết chứ đâu liên quan đến con trai ta?"
“Ông..."
“Khụ khụ..."
Thấy hai người đó sắp cãi nhau, một bóng đen khác ho khan một tiếng, tiếp lời: "Hai vị trưởng lão, chúng ta là mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền thì nên dĩ hoà vi quý!”
“Hừ! Tiêu Chiến Thiên, đừng tưởng ta không biết trong đầu ông đang nghĩ gì!”
Hoàng Cực Thiên nói tiếp: “Nhà họ Tiêu của ông và nhà họ Mục liên hôn, hơn nữa cậu con trai ngốc nghếch yêu quý của ông còn được Mục Vỹ chữa khỏi bệnh, đương nhiên ông sẽ thiên vị nhà ho Mục rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.