Mục Thần

Chương 249: Ngẩn ngơ




Hoàng Cực Thiên cũng vô cùng kinh ngạc khi biết chuyện này.
Tiêu Khánh Dư là tên ngốc nổi tiếng ở đế quốc Nam Vân, không ngờ lại được Mục Vỹ chữa khỏi bệnh một cách dễ dàng, bây giờ không còn ngu ngơ nữa, ngược lại còn là thiên tài, trở thành đối tượng trọng điểm được nhà họ Tiêu bảo vệ. ngôn tình hoàn
Xưa nay, ai cũng biết nhà họ Tiêu là do hai phu phụ Tiêu Chiến Thiên dẫn dắt
Một khi hai người đó cưỡi hạc về trời, kiểu gì nhà họ Tiêu cũng rối như tơ vò. Tiêu Chiến Thiên không muốn nhường vị trí trưởng tộc cho người ngoài, nhưng con trai của ông lại là một tên ngốc.
Vì thế trong nội bộ nhà họ Tiêu thường xuyên xảy ra tranh chấp.
Nhưng bây giờ, trí thông minh của Tiêu Khánh Dư đã phát triển bình thường trở lại, hơn nữa trong người còn có linh hồn của một con thánh thú, những lời phản đối của nhà họ Tiêu rõ ràng đã bé đi hẳn.
Ngược lại, vì thế nên có không ít người trong nhà họ Tiêu đã bắt đầu ủng hộ Tiêu Khánh Dư lên làm thiếu trưởng tộc.
Cứ thế, việc tranh chấp trong nội bộ gia tộc đã được giải quyết, hơn nữa còn có khả năng nhà họ sẽ lớn mạnh hơn, nhưng đây là một tin xấu với hoàng thất.
“Hoàng Cực Thiên, lão hồ ly nhà ông đừng có mà ăn xăng nói bậy. Hôm nay là buổi họp bàn của mười đại trưởng lão nên ta không muốn tranh cãi với ông!", Tiêu Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.
Tiêu Khánh Dư có chuyển biến tốt, hơn nữa mấy ngày qua thực lực còn tiến bộ thêm, điều này khiến Tiêu Chiến Thiên nhìn thấy hi vọng, nên dạo này ông thấy rất vui.
“Được rồi, các vị trật tự đi!"
Mạt Khánh Thiên cuối cùng phải lên tiếng.
Trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền có trưởng tộc của năm gia tộc lớn, mỗi người ngồi một chỗ. Năm người còn lại là Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn và ba trưởng lão khác của học viện, ai ngồi chỗ người nấy.
Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao, nên có thân phận cùng địa vị nhất định trong mười đại trưởng lão.
“Lần này, ta mời các vị tới là để trao đổi về chuyện chiêu sinh cho học viện Thất Hiền. Đến lúc học. viện căn chiêu mộ thêm những tỉnh anh mới để kích thích nhiệt huyết của các học trò rồi.”
Mạt Khánh Thiên nói dứt câu, những người khác đều gật đầu.
Đã ba năm học viện chưa tuyển thêm học trò mới, nếu để quá lâu sẽ vừa có lợi vừa có hại cho sự phát triển của học trò, nhưng chắc chắn là hại nhiều hơn lợi.
“Ta không có ý kiến!"
“Ta đồng ý!"
“Ta cũng vậy!”
Trưởng tộc của năm gia tộc lớn và các vị trưởng lão khác đều bày tỏ thái độ.
“Ta cũng đồng ý, nhưng ta có một kiến nghị”
Một người luôn im lặng chợt lên tiếng.
“Hả? Đại sư Hồng Trần, ông có kiến nghị gì?", Mạt Khánh Thiên ngạc nhiên hỏi.
Đại sư Hồng Trần là thầy luyện khí cao minh nhất ở địa cung Nam Vân, một thầy luyện huyền khí thứ thiệt, ông ấy cũng rất nổi tiếng ở Đế Đô.
“Kiến nghị của ta rất đơn giản. Lần chiêu sinh này, chúng ta sẽ tách riêng võ giả, thầy luyện đan và thầy luyện khí. Dẫu sao thì học viện Thất Hiền cũng là học viện lớn nhất ở đế quốc Nam Vân, điều chúng ta cần không chỉ là võ giả thiên tài nổi tiếng, mà còn cả thầy luyện đan và thầy luyện khí nữa”.
Những lần chiêu sinh trước kia đều lựa chọn học trò dựa theo tiêu chuẩn của võ giả. Các thí sinh xuất sắc về phương diện luyện đan và luyện khí thường chỉ giỏi về mảng này chứ không đáp ứng được điều kiện tuyển sinh của học viện, nên thường bị đánh trượt.
Vì thế bây giờ, học viện đang thiếu các thầy luyện đan và thầy luyện khí tài giỏi.
Đặc biệt là thầy luyện khí.
Điều khiến đại sư Hồng Trần thấy sốt ruột nhất là thầy luyện khí.
Dù gì thì ông ấy cũng là một thầy luyện khí nổi tiếng, bây giờ tuổi đã cao nên muốn tìm một đệ tử hợp ý để kế nghiệp mình.
“Vậy quyết định thế đi! Việc chiêu sinh võ giả sẽ do năm gia tộc lớn đảm nhiệm, thầy luyện đan sẽ do Mạt Vấn phụ trách, còn thầy luyện khí thì phiền đại sư Hồng Trần, mọi người thấy được chưa?”
“Được!"
“Không thành vấn đề!”
Buổi hội họp kết thúc, mười người đứng đầu ai về nhà nấy.
“Trưởng tộc Mục!”
Mục Thanh Vũ đang định rời đi thì Mạt Khánh Thiên đã gọi lại.
“Đại sư Mạt có gì chỉ giáo?"
“Trưởng tộc Mục, ta biết ông là một vị trưởng tộc có tài. Ông lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc, ta không biết ông có ý gì hay định làm gì, nhưng ta mong Mục Vỹ sẽ bình an vô sự”
“Sao cơ?”
Nếu người nói câu này là Mục Thanh Vũ thì hợp tình hợp lý, vì dẫu sao ông ấy cũng là phụ thân của Mục Vỹ.
Nhưng người lên tiếng lại là Mạt Khánh Thiên, nên Mục Thanh Vũ thấy hơi khó hiểu.
Nói sao thì Mục Vỹ cũng là con trai của Mục Thanh Vũ, lẽ nào người làm cha như ông ấy lại hãm hại con mình?
“Đại sư Mạt, Mục Vỹ là con trai ta nên đương nhiên ta sẽ bảo vệ nó, không để nó bị tổn hại chút nào!"
“Hử? Thật không?”
Mạt Khánh Thiên mim cười rồi nói: “Thế lúc trước suýt nữa Mục Vỹ đã bị Hoàng Thương Kha giết, trưởng tộc Mục chắc cũng biết, nhưng ông đã làm gì nào?”
“Chuyện này là bởi..."
“Ta không muốn tranh luận với trưởng tộc Mục về chuyện này, nhưng ta mong lần sau khi Mục Vỹ gặp nguy hiểm, trưởng tộc Mục có thể thực hiện trách nhiệm của người làm cha”.
Mạt Khánh Thiên nói xong thì quay người rời đi.
“Trưởng tộc Mục!”
Lúc này, Mạt Vấn cũng đi tới, nói: "Mục lão đệ là thầy luyện đan giỏi nhất mà ta từng gặp, nếu cậu ấy xây ra chuyện gì sẽ là sự đả kích nặng nề với nhà họ
Mục đấy!”
Mạt Vấn nhìn Mục Thanh Vũ một cách sâu xa, sau đó bỏ đi luôn, để một mình Mục Thanh Vũ ngẩn ngơ ở đó.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Mục Thanh Vũ thật sự thấy khó hiểu!
Nếu chỉ có Mạt Khánh Thiên nhắc nhở ông ấy vài câu thì không sao, nhưng một người không màng sự đời, chỉ quan tâm đến luyện đan như Mạt Vấn giờ cũng lại lo lắng cho Mục Vỹ?
Phải biết rằng bây giờ, Mạt Vấn là một thầy luyện đan bảy sao tiêu chuẩn. Nghe nói ông đã luyện chế thành công đan dược thất phẩm, chỉ là chưa công bố rộng rãi thôi.
Mục Thanh Vũ thần thờ nhìn bóng lưng rời đi của hai vị đại sư.
Xem ra khi về, ông ấy phải hỏi chuyện tiểu súc sinh kia cho ra lẽ mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.