Mục Thần

Chương 256: Xong đời rồi!




“Đến trò ạ, trò là người cuối rồi!"
Hiên Viên Giá chen lên trên.
“Thầy Đinh, trò có cần kiểm tra nữa không ạ? Với tư chất thông minh, gương mặt mê người và hình tượng bảnh bao này, chắc chắn trò là cảnh giới Linh Huyệt tồi. Mà thầy Mục còn quy định trò phải đứng tốp ba mươi của linh bảng nên giờ trò đang cố gắng đột phá lên tăng thứ hai, mở được huyệt Nội Quan”.
Nghe thấy vậy, Đinh Hà suýt hộc máu.
Hiên Viên Giá!
Tên cẩu thả này mà cũng sắp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai ư?
Thời buổi này, cảnh giới Linh Huyệt như rau bán ngoài chợ thế à? Mua thêm một mớ là đột phá thêm một tầng ư?
Định Hà chỉ cảm thấy cả thế giới đang đảo lộn!
Nhưng có một người còn đang rối bời hơn y nhiều, đó là Trịnh Thành Vân!
Mặt của Trịnh Thành Vân bây giờ đã tái như con nhái.
Xong đời rồi!
Trong đầu lão ta chỉ có ba chữ này.
Xong thật rồi!
Một trăm linh tám học trò đều đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, mà mới bao lâu đâu? Có một tháng ngắn ngủi thôi.
Sao Mục Vỹ có thể làm được?
“Kiểm tra kết thúc, tất cả học trò đều là cảnh giới Linh Huyệt. Từ hôm nay, lớp chín sơ cấp sẽ là lớp chín trung cấp!”
Sau lời tuyên bố của một thầy giáo có địa vị khá cao của học viện, cả lớp chín sướng điên lên.
Thế là lớp chín bọn họ đã vượt qua hơn một trăm lớp sơ cấp, tiến lên lớp trung cấp rồi.
Tất cả mọi việc đều nhờ công của một người Mục Vỹ!
“Thầy Mục muôn năm!”
“Thầy Mục muôn năm!"
“Sư phụ muôn năm!"
“Sư phụ muôn năm!"
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau đó, đám học trò đã không kiềm chế được cơn xúc động trong lòng nữa, đang từ gọi thầy Mục chuyển luôn sang thành sư phụ
Thầy giáo chỉ là một nghề. Thầy giáo được học viện thuê về dạy, nên sẽ chỉ có mối quan hệ hợp tác với học trò.
Nhưng sư phụ thì khác, đó là cách gọi thật lòng của đám học trò với Mục Vỹ.
Dù bọn họ chưa trở thành đồ đệ của Mục Vỹ, nhưng họ sẽ ghi nhớ công ơn này của thầy ấy.
“Hử? À, xong rồi hả?"
Nghe thấy tiếng hoan hô, Mục Vỹ đứng dậy, ngáp dài nói: "Sao rồi? Kết quả thế nào?”
“Đều đạt hết rồi ạ!", Thiết Phong kích động đáp.
“Ùm, thế thì tốt, nhưng các trò vây quanh ta làm gì? Bây giờ phải báo cáo với phó phụ trách Trịnh chứ lại! Phó phụ trách Trịnh, ông định đi đâu đấy?”
"Trịnh Thành Vân định chuồn ra khỏi lớp chín, nhưng đã bị Mục Vỹ gọi lớn lại.
"À! Ha ha... thầy Mục, chúc mừng cậu, chúc mừng lớp chín đã đạt chỉ tiêu hết và lên thành lớp trung cấp. Ta còn có việc nên đi trước đây”
“Ớ? Đi là đi thế nào hả phó chủ nhiệm Trịnh?”, Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Hình như lúc trước chúng ta có nhắc tới lời hứa hẹn gì đó mà. Ông đã đến đây, còn nhấn mạnh để nhắc ta nữa, mới đây mà đã quên rồi sao?"
“Ha ha... ta đùa, đùa ấy mà”
Mặt Trịnh Thành Vân đã vã mồ hôi.
Mục Vỹ này đúng thật là! Tốt xấu gì thì lão ta cũng là phó phụ trách của khối sơ cấp, quản lý hàng trăm các lớp sơ cấp lớn bé mà.
“Thầy Mục này, làm gì cũng phải biết nể nang một chút, để ngày sau còn nhìn mặt nhau!”
“Nhìn mặt nhau? Ta có nói là muốn gặp ông tiếp à?”, Mục Vỹ nhìn Trịnh Thành Vân rồi chế giễu nói: “Ban nãy, phó phụ trách Trịnh có nói như thế này đâu!"
“Cậu.. Mục Vỹ, cậu đừng quá đáng!”, Trịnh Thành Vân bắt đầu lấy thân phận ra để chèn ép: “Ta là phó phụ trách của khối sơ cấp nên cậu đừng có láo!”
“Thế à? Tiếc quá... Nhưng bây giờ ta không còn là thầy giáo của lớp sơ cấp nữa, lớp chín sơ cấp đã thành lớp trung cấp rồi"
“Cậu.”
“Thiết Phong, trò là lớp trưởng, chắc chưa quên những gì phó phụ trách Trịnh từng nói chứ? Thầy ấy không muốn tự nói ra thì chúng ta nói giúp đi”
“Vâng ạ”
Thiết Phong cười ha hả, đi thẳng về phía Trịnh Thành Vân.
“Biến!”
Trịnh Thành Vân cho Thiết Phong một bạt tai rồi nổi giận đùng đùng: “Mục Vỹ, cậu quá láo lếu, ta sẽ báo cáo với viện trưởng để ông ấy trừng trị cậu”.
“Báo cáo? Được thôi, ông đánh học trò của ta bị thương nên ta cũng đang muốn tố cáo ông đây. Lâm Hiền Ngọc, lôi lão già chết tiệt này đến sân luyện võ cho ta. Ông ta mà không chạy thì đánh cho bằng chạy thì thôi, không đủ mười vòng thì không được ngừng”.
“Thế ông ta không nghe lời thì phải làm sao ạ?"
“Không nghe ư? Giết luôn!"
Lời nói của Mục Vỹ trở nên lạnh lùng vô tình.
Lúc nào hắn cũng cười cợt, thành ra đã khiến nhiều người quên mất bản lĩnh của hẳn.
“Dạ!"
Dứt lời, Lâm Hiền Ngọc tóm ngay lấy Trịnh Thành Vân.
Nhưng dù gì Trịnh Thành Vân cũng là phó phụ trách của khối sơ cấp, tu vi đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, khai thông huyệt Quan Nguyên, thực lực cao cường.
Thấy Lâm Hiền Ngọc lao tới, lão ta hoàn toàn phớt lờ.
Đây chỉ là một tên vô dụng mới đột phá, trong mắt lão ta, gã chỉ như một đứa trẻ ranh.
Trịnh Thành Vân tuỳ ý tung một chưởng ra, trong lòng bàn tay lão ta có một luồng ám kình, nếu lưỡng sức mạnh này chạm vào người Lâm Hiền Ngọc thì gã sẽ chết ngay.
Cheng...
Song, Lâm Hiền Ngọc vốn đang giơ tay ra để bắt Trịnh Thành Vân thì chợt rụt tay lại, rồi lấy kiếm ra chém.
Cheng cheng...
Lúc thanh trường kiếm va chạm với ám kình, luồng sức mạnh của Trịnh Thành Vân đã hoàn toàn tan biến, hoá thành những mảnh vụn.
Lâm Hiền Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi lại giơ tay ra.
“Thắng oắt con kia, vẫn định ra tay với ta ư? Cút đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.