Mục Thần

Chương 262: Trừng phạt




Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi nói: “Có người đã đút lớt nhân sĩ trong học viện Thất Hiền để đuổi ta - thiếu trưởng tộc của các vị ra khỏi học viện, điều này đã khiến nhà họ Mục mất sạch thể diện”.
“Đây là sự khiêu khích với nhà họ Mục và tất cả các vị”
“May là ta đã bắt được người đó, hơn nữa còn đưa tới đây hôm nay”,
Mục Vỹ dứt lời, Lâm Hiền Ngọc đã áp tải Trịnh Thành Vân đi ra.
Không biết trong miệng Trịnh Thành Vân bị nhét thứ gì mà lão ta chỉ có thể ưm ưm, chứ không nói được câu nào.
“Chính là ông ta, Trịnh Thành Vân - phó phụ trách của khối sơ cấp tại Lôi Phong Viện. Ông ta muốn làm ta mất mặt rồi đuổi khỏi học viện, vì thế hôm nay ta đã dẫn ông ta tới”
Mục Vỹ nói tiếp: "Hơn nữa, phó phụ trách Trịnh đã nhận là có người sai khiến ông ta làm như vậy. Người này chính là một trong số các vị ở đây. Hôm nay, ta mong bà ta dám đứng ra. Chứ để ta lôi ra thì e mọi người sẽ mất hết mặt mũi đấy”.
Dứt lời, Mục Vỹ lẳng lặng đứng đó, không nói gì nữa.
Hắn biết sẽ có người lên tiếng ngay thôi
Đại phu nhân mở lời trước tiên: "Mục Vỹ, cậu láo quá rồi đấy! Phó chủ nhiệm Trịnh là phó phụ trách khối sơ cấp của Lôi Phong Viện, cậu làm thế này định để nhà họ Mục đối đầu với Lôi Phong Viện ư?"
“Mục Vỹ, cậu là thiếu trưởng tộc mà lại nghe lời người ngoài xúi giục nghỉ ngờ người nhà, đó mới là nỗi nhục của gia tộc ta đấy”, nhị phu nhân lập tức phụ hoạ theo.
“Thiếu trưởng tộc Mục!”, tam phu nhân lạnh lùng nói: “Chuyện này chưa có bằng chứng gì mà cậu đã gọi chúng ta tới, cậu có vẻ hơi lạm dụng thân phận thiếu trưởng tộc của mình quá rồi”.
Mục Vỹ vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ ba vị phu nhân nói xong, hắn mới mim cười
“Xem ra ba vị phu nhân đều không hài lòng về ta, tốt lắm!”
Mục Vỹ vẫn giữ nụ cười trên môi, nói: “Ta từ thành Bắc Vân đến thành Nam Vân nhưng không mưu đồ gì cả, vị trí thiếu trưởng tộc nhà họ Mục ta cũng không ham, mà là Mục Thanh Vũ bắt ta làm”
“Nhưng ta không ham là việc của ta, còn các vị vì thế mà ra tay với ta thì ta không thể chấp nhận được Ngày đầu tiên ta đến nhà họ Mục, ta đã nói rõ rồi. Nếu mọi người muốn chung sống hoà thuận thì ta hoan nghênh, nhưng nếu có ai dám động vào ta thì ta sẽ trả lại gấp mười lần”.
Nói rồi, Mục Vỹ quét mắt nhìn mọi người rồi lạnh giọng nói: “Bây giờ, ai sai khiến Trịnh Thành Vân thì nhận đi, ta sẽ bỏ qua. Nếu để ta lôi ra thì đừng trách Mục Vỹ ta ra tay tàn nhẫn”
Ánh mắt nhìn mọi người của Mục Vỹ dần lạnh đi.
Hắn chưa bao giờ mềm lòng, đặc biệt là với người muốn hãm hại hẳn.
“Không ai đứng ra nhận đúng không?”
Mục Vỹ lắc đầu nhìn bọn họ: “Ta đã cho các người cơ hội rồi nhé. Lúc trước, các người đã ám sát ta một lần, giờ thêm trò này nữa thì ta sẽ gộp cả nợ cũ lẫn mới rồi tính một thể nha”.
“Đại phu nhân!"
Mục Vỹ khẽ gọi, giọng điệu cao ngất: “Lần ta bị ám sát ở Thiên Chỉ Các, hình như ông chủ Thiên Cực Du là võ giả mà bà từng cứu ở thành Cổ Nguyệt mười lăm năm trước thì phải. Nhiều năm qua, Thiên Chỉ Các có thể lên như diều gặp gió và trở thành tửu lâu nổi tiếng ở thành Nam Vân, có vẻ bà cũng bỏ ra không ít công sức nhỉ!”
"Nhị phu nhân, Trịnh Thành Vân là người ở trong gia tộc nhà bà từ hai mươi năm trước. Thời gian qua, dưới sự hỗ trợ của bà, ông ta đã trở thành một phó phụ trách ở Lôi Phong Viện, còn tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm. Bà đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, nên chắc giờ đang rất đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của ông ta đúng không?”
Hai câu nói này của Mục Vỹ khiến đại phu nhân và nhị phu nhân tái mặt.
Đến trưởng tộc cũng chưa chắc đã biết chuyện này, vậy Mục Vỹ đã nghe ngóng được từ đâu?
“Cậu nói láo!", đại phu nhân nổi giận đùng đùng “Mục Vỹ, nếu cậu còn ăn nói bừa bãi nữa, nhất định ta sẽ bẩm báo với trưởng tộc để ông ấy trừng trị cậu”
“Đúng thế!", nhị phu nhân lập tức bực bội quát “Cậu mới đến đây chưa được bao lâu, mối quan hệ giữa mọi người rắc rối phức tạp, cậu thì biết từ đâu đến đâu? Tưởng nằm được một vài chuyện thì có thể cân quấy ở đây ư?”
“Ta càn quấy?”
Bạt bạt...
Mục Vỹ vỗ tay, mấy người bên ngoài cửa được áp giải vào.
Trông thấy mấy người đó, đại phu nhân và nhị phu nhân biến sắc mặt.
Bình thường, những người này đều là tai mắt linh hoạt của bọn họ ở thành Nam Vân, vậy mà đều bị Mục Vỹ tóm được.
“Mục Vỹ, cậu..”
“Bây giờ các bà còn gì để nguy biện nữa không?”
Nếu là trước kia, sau khi tra ra được những tin tức kia, Mục Vỹ đã không nói một câu mà đánh cho hai mụ tiện nhân này một trận rồi.
Nhưng bây giờ nhà họ Mục vẫn do Mục Thanh Vũ quản lý, nên hẳn không tiện ra tay.
“Hừ, cậu tưởng có thể gây khó dễ cho ta được ư?” đại phu nhân kiêu ngạo nói: "Ta là con gái của chú hiệu buôn Bắc Vận, hai mươi phần trăm các giao dịch của nhà họ Mục đều dựa vào sự vận hành của hiệu buôn này, cậu dám động vào ta không?”
“Ta là.."
Bạt...
Thấy đại phu nhân đang khoe khoang vị thế của nhà đẻ mình, nhị phu nhân cũng lập tức tiếp lời.
Nhưng mụ ta còn chưa nói hết câu, một tiếng bạt tai đã vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.