Mục Thần

Chương 265: Bắt đầu tuyển sinh




“Xem ra vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục cũng hữu dụng ra phết”, Mục Vỹ ngâm mình trong bồn tắm, khẽ nhầm mắt lại.
Bây giờ, hẳn đã là cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ ba, tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết cũng rất có thành tựu, Vô Tâm Kiếm Phổ cũng đã lĩnh ngộ được hết, hơn nữa lực linh hồn còn không ngừng được rèn luyện.
Dù những người khác có tài giỏi đến đâu cũng không thể biết cảnh giới hiện tại của hẳn là như thế nào!
...
Gần đây, học viện Thất Hiền bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Lý do rất đơn giản, là vì học viện bắt đầu tuyển sinh. Sự phát triển và lớn mạnh của các thế lực đều gắn liền với dòng chảy huyết dịch mới, đương nhiên học viện Thất Hiền cũng không ngoại lệ.
Mà lần chiêu sinh này của học viện để chia học trò cho bảy đại viện, nên có thể chiêu mộ được thiên tài thế nào thì phải xem bản lĩnh và tiềm lực kinh tế của các học viện đến đâu.
Mới đây, lớp chín sơ cấp đã lên thành lớp trung cấp và dần có tên tuổi trong Lôi Phong Viện.
Dẫu sao khối trung cấp cũng có mười mấy lớp, hơn nữa, dạo này Mục Vỹ còn bảo các học trò trong lớp chín bắt đầu khiêu chiến học trò của các lớp khác nên lớp họ dần trở nên nổi trội trong Lôi Phong Viện.
“Thầy Mục, thầy Mục! Lần chiêu sinh này, lớp chín trung cấp chúng ta cứ phải gọi là rực rỡ nên tranh thủ tuyển vài nhân tài để lớp thêm lớn mạnh đi ạ”, Thiết Phong phấn khích nói trên sân luyện võ của Lôi Phong Viện
“Tiểu tử này, mơ mộng vừa thôi! Các lớp cao cấp đã khởi động việc tuyển thiên tài rồi, mà làm gì có thiên tài nào chọn lớp trung cấp, chê lớp cao cấp chứ?
“Biết thế nào được ạ! Thầy Mục, thầy đang rất nổi tiếng, rất nhiều thiên tài của đế quốc Nam Vân đến đây vì thầy đấy ạ”.
“Hử?"
Thấy Mục Vỹ bắt đầu có hứng thú, Thiết Phong vội nói: “Thầy Mục, thầy không biết đấy thôi. Dạo này, thầy nổi như cồn ở học viện Thất Hiền, đừng nói là lớp trung cấp chúng ta, đến các giáo viên của lớp cao cấp cũng chú ý đến thầy đấy ạ!"
“Nói ta nghe về các giáo viên lớp cao cấp xem nào!"
“Vâng ạ!"
Thiết Phong cười nham nhí rồi nói: “Đầu tiên là Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một cao cấp. Thầy ấy có tu vi cao thâm khó lường, từng là cao thủ long bảng của học viện Thất Hiền, sau đó đến Lôi Phong Viện chúng ta làm thầy dạy. Lớp một cao cấp có nghĩa là đứng đầu đấy thầy!”
“Thứ hai là Lí Trạch Lâm - giáo viên chủ nhiệm của lớp hai cao cấp. Thầy giáo này không đơn giản, không phải cao thủ long bảng, cũng không nổi tiếng trong học viện, nhưng không biết tại sao lại được chủ nhiệm lớp hai cao cấp. Hơn nữa, thầy ấy có hành tung rất bí ẩn, chẳng ai thấy mặt mấy khi, đến học trò lớp hai cũng ít khi gặp ạ”.
“Người thứ ba là Vương Hinh Vũ - giáo viên chủ nhiệm lớp ba cao cấp. Vị này trò phải giới thiệu chi tiết cho thầy mới được”.
"Hử?"
“Hì hì, thầy Mục, thầy không biết chứ. Vị này chính là đại mỹ nữ nổi tiếng bậc nhất của Lôi Phong Viện chúng ta, không chỉ là chủ nhiệm lớp ba cao cấp, mà mặt mũi vóc dáng đều không chê vào đâu được, hơn nữa.
“Hơn nữa, dáng người thanh mảnh, gương mặt lạnh lùng, tóc dài như thác, lông mày sắc nét!”
“Sao thầy biết ạ?”
“Là cô ta phải không?”, Mục Vỹ gật đầu, ra hiệu cho Thiết
Phong nhìn lại phía sau.
Thiết Phong ngoảnh lại nhìn bóng người phía sau rồi hét ầm lên, sau đó lùi lại.
“Thầy Mục, học trò của thầy đúng thật là.. mồm miệng lanh lợi quá đấy!”
Vương Hinh Vũ đỏ mặt, ngại ngùng nói.
Chân dài, da trắng, mông cong!
Học trò của Mục Vỹ đúng là lưu manh.
Nhớ lại lúc trước, Mục Vỹ bắt Trịnh Thành Vân khoả thân chạy quanh sân võ, cô ta cũng đủ hiểu một thầy giáo lắm trò thế này không phải hạng người tốt lành gì
“Cô Vương, xin hỏi có việc gì không?”
"Không có việc thì không được đến tìm thầy ư?”
“Đương nhiên không phải thế, ta luôn rất vui khi được nói chuyện với người đẹp”.
“Thôi, xem thầy nghĩ một đằng nói một nẻo kìa! Ta cũng không nói vòng vo nữa”, Vương Hinh Vũ nói tiếp: “Lăn này ta đến là có một chuyện muốn nhờ thầy. Ta biết thầy Mục tỉnh thông luyện đan, thủ pháp kỳ diệu. Ta có một học trò đang bị trúng độc, mong thầy Mục cứu giúp”.
“Loại độc gì?”
“Bách Bộ Thanh Vân Tán!"
Hử?
Mục Vỹ ngẩn người khi nghe thấy cái tên này.
Kiếp trước, hẳn đã nghe nói đến loại độc dược Bách Bộ Thanh Vân Tán này, nhưng tới khi đến tiểu thế giới Tam Thiên thì hắn mới biết về nó.
Không ngờ nó cũng xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục.
“Thầy Mục có cách gì không?”
“Có!"
Mục Vỹ gật đầu, cười đáp: “Nhưng ta và cô Vương không có quen biết gì, tại sao ta phải giúp cô chuyện này?"
Vương Hinh Vũ ngẩn người khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ.
Cô ta không ngờ hắn lại nói ra câu này.
Phải biết rằng cô ta là đại mỹ nữ bậc nhất của Lôi Phong Viện, dù cô ta có yêu cầu khó đến đâu cũng có cả tá người nguyện ý giúp đỡ, vậy mà Mục Vỹ lại đòi điều kiện?
“Hay là thế này đi! Ta thấy cô Vương vẫn chưa chuẩn bị quà cảm ơn gì, mà tạm thời ta cũng không thiếu thốn thứ chỉ. Thế coi như cô Vương nợ ta một ân tình nhé, sau này cô trả lại cho ta là được”.
“Được thôi!"
“Thế thì đi thôi!"
Đi?
“Đi xem thương tích của học trò đó!”
“À, được!”
Vương Hinh Vũ ngẩn người, rồi dẫn Mục Vỹ đi.
Các học trò của lớp chín trung cấp đứng phía sau đã bùng nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.