Mục Thần

Chương 270: Thực lực của từng người




Mục Vỹ cười lớn nói: “Đi, về xem sao! Ta muốn xem lớp bốn cao cấp chết bầm kia dám bắt nạt trên đầu trên cổ lớp chín trung cấp của ta thế nào!”
Nghe thấy vậy, nhóm Hiên Viên Giá lập tức nổi hứng ngay.
Thầy Mục oách thật! Thầy ấy nói câu này như kiểu bọn họ mới là lớp cao cấp, còn lớp bốn chỉ là lớp trung cấp.
...
Trên sân luyện võ rộng lớn của Lôi Phong Viện treo đầy các tấm biểu ngữ với các tựa đề bắt mắt.
“Chủ nhiệm của lớp mười hai trung cấp - Phòng Ngọc Lan, cao thủ linh bảng một thời của Lôi Phong Viện, đồng thời đã dạy dỗ ra các học trò là cao thủ của long bảng”.
"Chủ nhiệm của lớp hai mươi sáu sơ cấp...”
Cả sân luyện võ bây giờ dường như đều đã bị lấp kín bởi các tấm biểu ngữ của hàng trăm lớp học tại Lôi Phong Viện, tuyển sinh là việc lớn của tất cả các lớp.
Dòng chảy huyết mạch mới là động lực cuối cùng để một lớp học tiến bộ hơn.
Học viện đã sắp xếp để các học trò mới được tuyển sẽ tự chọn lớp cho mình, mục đích là để họ có thể chọn một lớp học phù hợp với bản thân.
Bây giờ có cả đống người đang đứng trước vị trí tuyển sinh của lớp chín trung cấp, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Thiết Phong, Mặc Dương là thiên tài kiếm đạo thắng cả ba bài kiểm tra trong đợt tuyển sinh này. Cậu ấy vào lớp chín trung cấp của các người đúng là chôn vùi nhân tài. Tốt nhất các người nên thức thời một chút, nhường cậu ấy cho lớp bốn cao cấp chúng ta đi!”
Một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi đứng trước. đám đông, kiêu căng nói: “Giáo viên chủ nhiệm của lớp ta là Tiêu Bất Ngữ, chắc không nói thì các ngươi cũng biết vị thế của thầy ấy ở Lôi Phong Viện rồi. Để Mặc Dương vào lớp chín trung cấp của các ngươi thì làm được gì chứ? Đúng là chôn vùi một thiên tài”.
“Chôn cái đầu ngươi ý!”
Nghe Triết Phong Vân nói vậy, Thiết Phong xì một tiếng, mắng: “Triết Phong Vân, lớp bốn các ngươi bất tài thì đừng có làm loạn ở đây. Mặc Dương tự nguyện chọn vào lớp chín của chúng ta, đó là nhờ sức hút mãnh liệt của thầy Mục, ngươi thì biết cái gì hả?”
“Học viện tổ chức cách tuyển sinh như thế này là để các học trò được tuỳ ý lựa chọn lớp học phù hợp với bản thân. Triết Phong Vân ngươi thì giỏi rồi, dám coi quy định của học viện như rác rưởi. Hơn nữa, Mặc Dương người ta cũng đâu thèm đi theo ngươi”.
“Phải không Mặc Dương?”
Mặc Dương gật đầu nói: "Ừm, vị học trưởng này, ta chỉ muốn vào lớp chín trung cấp thôi, xin lỗi nhớ!"
“Mặc Dương, ngươi đừng lo, Thiết Phong này mồm mép tép nhảy, chắc chắn đã mê hoặc ngươi. Chờ. ngươi vào lớp bốn của chúng ta rồi sẽ biết sự lợi hại của lớp ta thôï."
"Ay da, nói như vậy là Triết Phong Vân ngươi định khai chiến hả?”
“Đánh thì đánh, bọn ta sợ lớp chín các ngươi chắc?”
“Mẹ kiếp, đánh chúng nó!"
Thiết Phong tức giận gào to, sau đó dẫn mấy chục học trò của lớp chín xông lên. Triết Phong Vân vốn là lớp trưởng của lớp bốn cao cấp, y cũng không thế nhịn thêm được nữa nên lập tức dẫn các học trò của lớp bốn lao tới.
“Phiền phức thật đấy!"
Thấy hai bên đánh nhau, Mục Phong Hành chán nản lắc đầu, còn mấy người kia loáng cái đã lao vào cuộc chiến.
Cùng lúc đó, Lâm Chấp cầm trường thương chạy về, ồi cũng không chịu yếu thế mà xông vào đám người.
Dạo này, gã đang tu luyện Vũ Lăng Thương Pháp mà Mục Vỹ truyền riêng cho, gã đã luyện đến đại thành, giờ thì đang gào thét rồi xông vào đám đông.
Tuy lớp chín chiếm ưu thế về số người, nhưng lớp bốn cao cấp dẫu sao cũng thuộc khối cao cấp, các học trò trong lớp đều đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba trở lên nên không ai chịu yếu thế cả.
Dần dà, lớp chín đã rơi vào thế hạ phong.
Nếu không nhờ Lâm Chấp và Mục Phong Hành th triển thực lực khiến người ta phải kinh ngạc thì chắc lớp chín đã binh bại như núi đổ.
Mặc Dương thấy đau đầu khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Mẹ nó nữa! Dám đánh người của lớp chín ta à? Chán sống rồi đúng không?”
Đúng lúc này, ba người có vóc dáng vạm vỡ xông lên, lao vào đám người như tấm lá chắn bằng thịt.
“Tiểu tử kia, không lên mà thể hiện bản thân đi à?"
Khi Mặc Dương đang xem bốn bề dậy sống, một giọng nói đã vang lên.
“Nhưng ta...”
Gã định lên tiếng giải thích, nhưng khi quay lại nhìn thấy một bóng người không cường tráng đứng, trước mặt, gã lập tức ngẩn người.
“Là thành viên của lớp chín thì đương nhiên phải thể hiện mình! Huống hồ... đây còn là mệnh lệnh của sự phụ!"
Mặc Dương mỉm cười, rút thanh trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ.
Đó vẫn là phàm khí thượng phẩm kiếm Thanh Khuyết, thanh kiếm vẫn vậy, nhưng chủ nhân của nó thì đã mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
Mặc Dương rút kiếm ra, kiếm Thanh Khuyết chỉ là một món phàm khí thượng phẩm đơn giản. Với võ giả cảnh giới Linh Huyệt mà nói thì phàm khí đã không, còn quá hữu dụng nữa.
Nhưng Mặc Dương vẫn dùng thanh kiếm này.
Chỉ vì sư phụ - người đã thay đổi cả cuộc đời của gã đã tự tay rèn ra thanh kiếm này cho gã.
“Tru Thiên Cửu Thức!
Mặc Dương chém một kiếm ra, toàn bộ cục diện trận chiến lập tức nổi bão táp.
“Tru Thiên Cửu Thức là chiêu thức mà Mục Vỹ đã dạy gã trước lúc đi. Nhưng điều khiến Mục Vỹ thấy lạ là không ngờ Mặc Dương có thể đạt đến trình độ này.
“Kiếm ý tuyệt diệu... Thắng nhóc này giỏi lắm, suýt nữa lừa được cả sư phụ!”
Thấy Mặc Dương cầm kiếm trong tay lao đi vun vút như chốn không người, Mục Vỹ biết rõ gã không còn là tên quỷ nghịch ngợm tại buổi dạy đầu tiên của hắn nữa.
Mà đã là một con chim ưng mạnh mẽ giang rộng đôi cánh bay lượn trên trời cao.
“Khốn kiếp! Đây là kiếm ý!"
Hiên Viên Giá lách người, tránh được dư âm một kiếm này của Mặc Dương, nhưng cánh tay của cậu ấy vẫn bị sượt chảy máu.
Phải biết rằng cậu ấy tu luyện Vương Bá Kim Thân nên biết rõ tác dụng của môn võ kỹ này đến sức dẻo dai của cơ thể lớn đến nhường nào, vậy mà suýt nữa người cậu ấy đã bị một kiếm của Mặc Dương xuyên qua.
“Quái vật!”
Thấy Mặc Dương thoải mái vung kiếm trong đám người, kiếm khí hung hãn, Hiên Viên Giá vội né đi.
Có thêm mấy người đó gia nhập, đám học trò của lớp bốn dần thấy không địch lại đối thủ
Trò đùa gì vậy!
Bọn họ là lớp bốn cao cấp cơ mà, sao có thể không địch lại được lớp trung cấp chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.