Mục Thần

Chương 275: Tự rước nhục




Phụt...
Nghe thấy vậy, không chỉ mỗi lớp bốn cao cấp, đám học trò lớp chín trung cấp cũng không nhịn được trợn trừng mắt
Lại ra lệnh kiểu này!
Lần trước đấu với lớp chín mươi tám, Mục Vỹ. cũng bắt Mục Phong Hành đánh thẳng trong vòng ba chiêu. Lần này đối thủ là lớp bốn cao cấp, còn là Thác Nguyên.
Xếp hạng của Thác Nguyên trong lớp bốn cao cấp cao hơn Hình Chân nhiều.
Mục Vỹ tự tin về Mục Phong Hành tới vậy sao?
“Trò tu luyện Mị Ảnh Thần Tông Môn, hiện giờ ít nhất cũng đạt trình độ của cao thủ trên linh bảng của Lôi Phong Viện. Muốn đánh bại hắn trong ba chiêu quá dễ. Không làm được thì chuẩn bị chịu phạt đi”.
“Trò..."
Mục Phong Hành rất muốn từ chối nhưng Mục Vỹ không hề cho cậu ta cơ hội.
Cậu ta cười khổ lắc đầu nhìn Thác Nguyên ở phía đối diện.
Ba chiêu?
Được thôi!
“Bắt đầu!"
Cùng với tiếng ra hiệu, Thác Nguyên bắt đầu nheo mất nhìn chằm chằm Mục Phong Hành như muốn nhìn thấu từng động tác của cậu ta.
Soạt soạt soạt...
Bỗng Mục Phong Hành biến mất ngay tại chỗ.
Một giây sau đó, bóng dáng của cậu ta lại hiện ra.
Dường như không hề làm gì, nhưng lại giống như đã làm mấy chuyện rồi mới trở về.
Sau khi trở về chỗ đứng cũ, Mục Phong Hành lắc đầu, quay lưng rời đi.
“Ê, sao ngươi lại quay đi? Muốn nhận thua à?”, Thác Nguyên thấy thế cười rộ lên.
Giờ phút này, Thác Nguyên cảm nhận được mọi người đều đang đổ đồn ánh mắt về phía mình, đương nhiên không thể tỏ ra e sợ.
Nhưng Mục Phong Hành chỉ giơ tay lên đáp lại lời chất vấn của Thác Nguyên. Trong tay cậu ta có ba sợi tóc lần lượt rơi xuống.
Bấy giờ Thác Nguyên mới hoảng hốt lấy lại tinh thần. Nhìn lại ngực mình thấy có ba nhúm tóc rõ rằng ngắn hơn những chỗ khác rất nhiều.
Vừa rồi đủ để Mục Phong Hành giết hẳn ta ba lần.
Thác Nguyên đỏ bừng mặt, chắp tay lui xuống
Mục Phong Hành thật sự rất khủng bố!
“Đáng chết!"
Thấy vậy, Tiêu Bất Ngữ cũng bị làm cho kinh ngạc.
Từ bao giờ Mục Phong Hành trở nên lợi hại như vậy? Lúc trước chưa từng thấy cậu ta bộc lộ tài năng trong Lôi Phong Viện, hôm nay đột ngột như vậy thật sự rất kỳ quái.
“Còn muốn đấu trận thứ ba nữa không?”
“Đương nhiên phải đấu rồi”, Tiêu Bất Ngữ đáp: “Trận thứ ba để Thượng Minh Vũ lên đi!”
Thượng Minh Vũ!
Người đứng đầu lớp bốn cao cấp, thiên tài xuất chúng nhất!
Không ngờ Tiêu Bất Ngữ lại cho cậu ta ra sân. Lần này... là quyết đánh đến cùng rồi.
“Mặc Dương!”
“Có"
“Đến lúc con phải tự thể hiện rồi, nếu không người ta sẽ nói con đến lớp chín trung cấp của ta là mai một thiên tài."
"Vâng!"
Mặc Dương bước ra một bước.
Lúc này gã đã đổi kiếm, vẫn mang đường vân xanh, ánh kiếm bần xa một mét.
Nhưng lần này không còn là phàm khí thượng phẩm nữa, mà là huyền khí trung phẩm!
Huyền khí trung phẩm — Thanh Giao Kiếm!
Thanh trường kiếm màu xanh, đường vân như một con giao long cuộn quanh thân kiếm, ánh xanh lấp loé.
Đây là kiếm do Mục Vỹ tự tay luyện chế cho gã. Vậy nên trong trận này phải một chiêu tất thắng mới không uổng công bồi dưỡng của Mục Vỹ.
“Mặc Dương, ta biết ngươi là thiên tài kiếm thuật.
Chỉ là hiện giờ ngươi vẫn chưa trưởng thành. Còn ta đã đạt cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, cho nên...”
“Một chiêu đánh bại ngươi!”
Mặc Dương lạnh lùng nói chen vào.
“Ngông cuồng tự đại!”
Thượng Minh Vũ bị Mặc Dương chặn họng, cười lạnh xông lên.
Keng...
Huyền khí trung phẩm ra khỏi vỏ, cơ thể Mặc Dương lập tức xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Thanh Giao Kiếm đánh ra, Mặc Dương hành động.
Một chiêu kiếm.
Tiếng ong ong vang lên. Đám người xung quanh chỉ thấy ánh kiếm loé lên, nhưng không biết chiêu kiếm đánh vào chỗ nào.
“Đây chính là chỗ khủng bố của kiếm ý đỉnh phong sao?"
Mục Phong Hành kinh hãi thốt lên.
Kiếm ý đỉnh phong, dù hiện giờ cậu ta đạt được cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm, mượn sức mạnh thân pháp, tốc độ, bộ pháp từ võ kỹ Mị Ảnh Thần Tông Môn cũng khó có thể tránh được chiêu kiếm này.
Nếu phải đấu với Mặc Dương của hiện tại, thẳng bại khó nói.
Tiếng xé gió vù vù vang lên khi Mặc Dương đâm kiếm ra. Thượng Minh Vũ muốn cản lại nhưng không có cơ hội.
Trước ngực bỗng xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, không gây ra thương tổn quá lớn.
Thế nhưng đã đủ để chứng minh Thượng Minh Vũ thua rồi.
Thậm chí hẳn ta còn không có thời gian phản ứng đã thua mất rồi.
Đây chính là kiếm ý đỉnh phong sao?
Thượng Minh Vũ hoàn toàn ngây ngốc.
Không chỉ mình Thượng Vũ, Tiêu Bất Ngữ. cũng vậy.
Ba trận đều thua!
Đây đâu phải giao chiến, rõ ràng là tự rước lấy nhục!
Tiêu Bất Ngữ cẩn thận suy ngẫm, càng thấy toàn thân rét run.
Ba trận toàn thẳng. Nếu lớp chín trung cấp tham gia cuộc chiến của lớp cao cấp, chẳng phải lớp bốn cao cấp của hắn ta gặp phải bọn họ sẽ thua hết cả ba trận rồi sao? Thế còn đánh đấm cái khi gì nữa?
“Cảm ơn thầy Tiêu đã nhường”.
Mục Vỹ chắp tay cười nói.
“Đã nhường rồi, đã nhường rồi!"
Giờ phút này, đầu óc của Tiêu Bất Ngữ vẫn chưa. thể thông suốt nổi.
Ba gã yêu nghiệt Lâm Chấp, Mục Phong Hành, Mặc Dương này đâu có giống học trò của lớp trung cấp, rõ ràng là thiên tài trong lớp cao cấp.
Tiêu Bất Ngữ rời khỏi sân luyện võ, ý lạnh trong mất càng thêm nồng đậm.
Nhất định phải mau chóng diệt trừ Mục Vỹ, nếu còn giữ lai nhất đình sẽ là một mối họa lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.