Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Thảo nào Vân Duật không lo lắng!
Thế này thì đúng là không cần quá lo lắng...
Đặc biệt là sau khi hiểu quy tắc của Hắc Tràng, càng không cần lo lắng.
Hắc Tràng có giá trị vũ lực cao sẽ lười quanh co lòng vòng, đấu thẳng luôn --- Nhạc Hi rất thích.
Hắc Tràng có giá trị vũ lực thấp sẽ vì đánh không lại mà vắt hết óc suy nghĩ quy tắc --- đáng tiếc, không thể chạm đến Toan Nghê.
Đơn giản mà nói...
Hắc Tràng chiến đấu, đánh không lại Nhạc Hi.
Hắc Tràng giải đố, càng không đánh lại Nhạc Hi.
Ở trong mắt tai thú, Hắc Tràng không phân thành nhiều loại như vậy, hắn chỉ cần hủy diệt nó thôi!
Bạo lực phá dời Hắc Tràng, hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ.
Khóe miệng Lê Thiếu Hi giật giật, tâm tình phức tạp: "Không ngờ tôi lại là phá bỏ di dời nhị đại."
Mọi người đều bị cậu chọc cười.
Nhạc Hi là thú dùng bạo lực phá bỏ di dời Hắc Tràng, Lê Thiếu Hi là đồ đệ duy nhất của hắn, đó không phải là... phá bỏ di dời đời thứ hai sao!
Lê Thiếu Hi thả lỏng tinh thần, những người còn lại trong Hắc Tràng vẫn ngây ngốc.
Thông qua rồi?
Cửa thứ nhất cứ như vậy... hoàn thành?
Nếu không có Nhạc Hi, cửa thứ nhất sẽ cực kì tàn khốc.
Kim đồng hồ ngẫu nhiên chọn người chơi, đưa ra câu hỏi, nếu người chơi trả lời sai thì bị ăn luôn, đáp đúng thì vượt qua ải này.
Xem biểu hiện của hai người chơi trước, độ khó khăn của câu hỏi rất cao, tỉ lệ tử vong lên tới 90%.
Từ bỏ thiên tài Tiết Cảnh Chiến, những người khác chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Nhưng Nhạc Hi thì khác, đến cả đề hắn cũng không hiểu, cái gì mà hẹp với không hẹp, tương đối hay không tương đối.
Đáp không được thì không sao, hắn sẽ trực tiếp giải quyết thì ngọn nguồn.
Mỗi cửa đều có một boss, boss của ải này chính là con quái vật miệng khổng lồ ẩn núp trên không trung.
Nó chưa chắc có thể chịu nổi sự quần ẩu của 16 người chơi, nhưng nó có thể ăn luôn người chơi bị quy tắc hạn chế.
Nga, trừ tấm thép Nhạc Hi.
Nó không chỉ không ngặm được một ngụm, mà còn bồi cả mạng vào.
"Người" ra câu hỏi không còn, tất nhiên là không cần giải đáp, cho nên người chơi còn lại được nằm thắng.
Người chơi sống sót, trừ Tiết Cảnh Chiến, đều nhìn về phía Nhạc Hi đầy cảm kích.
Ô.
Đại lão uy vũ khí phách, đại lão thiếu vật trang sức trên chân không, là loại không nói nhiều lắm!
Hắc Tràng này còn chưa kết thúc.
Cửa thứ nhất đã như vậy rồi, cửa thứ hai sẽ khó hơn.
Một đạo ánh sáng bao phụ người chơi may mắn còn sống, bọn họ lục tục biến mất khỏi bàn tròn.
Nhạc Hi và Tiết Cảnh Chiến là người cuối cùng và người thứ hai đếm ngược bị truyền tống, Tiết Cảnh Chiến nhìn hắn một cái, Nhạc Hi cười nhe răng với hắn.
Tiết Cảnh Chiến: "..." Ngu xuẩn.
Lê Thiếu Hi: "Tôi cảm thấy anh ta đang mắng sư phụ tôi!"
Vân Duật cười nói: "Tôi cảm thấy cậu cảm thấy không sai."
Bọn họ nhìn theo thị giác của Nhạc Hi đến ải thứ hai.
Bàn Gia vừa nhìn đã hiểu: "Mê cung?"
Vân Duật: "Đúng."
Lê Thiếu Hi vừa mới thở phào thì lại lo lắng: "Như thế này thì không vượt qua bằng bạo lực được..."
Quái vật bên trong mê cung thì không làm khó được Nhạc Hi, nhưng vấn đề là làm sao tìm được cửa ra của mê cung?
Lê Thiếu Hi thấy được đồng hồ đếm ngược 30 phút.
Sau 30 phút, "thẩm phán" sẽ giáng xuống.
Bàn Gia muốn đuổi kịp mạch não độc đáo của Toan Nghê: "Hay là Nhạc thần chờ 30 phút rồi xử lý boss thẩm phán?"
Vân Duật lắc đầu: "Đây là thời gian cho đến khi mê cung đóng cửa, 30 phút mà ra không được thì cửa sẽ biến mất."
Lê Thiếu Hi ngẩn ra: "Vậy..."
Vân Duật: "Người chơi sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại đây, cho dù Hắc Tràng kết thúc cũng không ra được."
Tiểu Da Chùy cũng thử phỏng đoán: "Chẳng lẽ dùng bạo lực phá hủy tường?"
Bọn họ đã nhìn thấy sức lực của Nhạc, vách tường này một đấm của hắn là vỡ.
Vân Duật lắc đầu: "Đây không phải là tường, mà là quy tắc."
Quy tắc là thứ mạnh mẽ không thể phá vỡ, giống như ải trước, Nhạc Hi không thể rời khỏi cái ghế cao kia.
Lê Thiếu Hi lại khẩn trương: "Vậy Hi ca nên làm gì bây giờ?"
Cậu vẫn nhịn không được mà lo lắng, Hắc Tràng là một nơi phức tạp, sư phụ đơn thuần của cậu làm sao bây giờ!
Hắc Tràng cao cấp có thuốc tăng chỉ số thông minh không?
Cậu phải cho Nhạc Hi hàng ngàng hàng vạn bình!
Vân Duật: "Cứ chờ đi."
Mê cung tràn đầy ác ý, nó đưa người chơi đến vị trí khác nhau, căn bản không cho bọn họ cơ hội để tụ lại, còn an bài quái vật tiêu hao sức lực của họ, tra tấn người chơi đến mức sứt đầu mẻ trán.
Ngay khi Nhạc Hi tiến vào mê cung, hắn không chút do dự đi về một hướng như chỗ không người.
Mê cung âm trầm ẩm ướt, vách tường thường có bẫy rập, đỉnh đầu còn có quái vật rơi xuống, ở chỗ ngoặt sẽ có quái vật không biết chui từ đâu ra.
Nhạc Hi một mình đi ở địa phương kì quái này, trên mặt không có chút sợ hãi.
Choker trên cổ hắn va chạm ra thanh âm đinh linh linh trong mê cung yên tĩnh.
Nếu không phải vì biết đầu óc hắn không sử dụng được tốt, nhìn bộ dáng này của hắn như đã suy tính trước. Cứ như hắn có bản đồ trên tay, tiến lên không chút do dự, trừ bỏ lúc tiêu diệt quái vật thì không dừng lại chút nào.
Ngã rẽ?
Đi!
Ba lối đi?
Đi!
Bốn lối đi?
Đi!
Lê Thiếu Hi bỗng nhiên hiểu ra: "Là..."
Lê Thiếu Hi thở phào: "Đúng là vấn đề không lớn."
Bàn Gia chưa phát hiện ra chân tướng: "???" Đừng đánh đố a, nói thẳng ra đi!
Vân Duật muốn khảo niệm sức quan sát của bọn họ.
Kết quả là Tiểu Da Chùy và Lam muội lục tục hiểu ra, chỉ còn Bàn Gia: "...Rốt cuộc có chuyện gì?"
Sau đó cậu ta nghe được thanh âm của Nhạc Hi: "Lão Tiết~!"
Rõ ràng là một bức tường nhưng Nhạc Hi lập tức xuyên qua, thấy được Tiết Cảnh Chiến vẻ mặt lãnh đạm.
Tiết Cảnh Chiến nhìn về phía hắn, phun ra hai chữ: "Mũi chó."
Nhạc Hi cười vui vẻ: "Tìm được cửa ra chưa?"
Đến đây, Bàn Gia đã hiểu: "Hi ca dựa vào khứu giác!"
Khó trách Nhạc Hi đi tự tin như vậy, không hề do dự khi đối mặt với các ngã rẽ, hắn đúng là không cần do dự, bởi vì hắn không nhìn đường mà ngửi đường.
Hắn nhớ rõ mùi của Tiết Cảnh Chiến, cũng tin rằng nếu có người có thể thoát khỏi mê cung, người đó nhất định là anh ta.
Tiết Cảnh Chiến cũng không làm hắn thất vọng, dựa vào trí nhớ hơn người, nhớ bản đồ trong đầu.
Tiết Cảnh Chiến đi ở đằng trước, Nhạc Hi đi theo hắn, thuận tiện giải quyết vài con quái vật.
Hai người đi được ba phút thì Tiết Cảnh Chiến đột nhiên hỏi Nhạc Hi: "Có ngửi được mùi gió không?"
Nhạc Hi giật giật mũi, nói: "Có!"
Tiết Cảnh Chiến thở phào: "Đi thẳng."
Quả nhiên, hai người đi thẳng một phút thì thấy được một tia sáng.
Là lối ra!
Nhạc Hi cười hì hì: "Sau này làm phiền anh gánh nha!"
Tiết Cảnh Chiến cười lạnh.
Bọn họ quen nhau không?
Rất quen thuộc.
Cấp bậc của hai người giống nhau y đúc, lúc này lại vào cùng một trận, chỉ chứng minh một điều: Bọn họ là người chơi cùng chu kì.
Cùng chu kì là gì?
Lê Thiếu Hi và đám Bàn Gia là người chơi cùng chu kì, đều là cấp 10 lại vào trận cùng nhau, xác suất được ghép trận với nhau rất cao.
Tiết Cảnh Chiến và Nhạc Hi tuy không cùng một hiệp hội nhưng số lần được ghép trận cùng nhau...
Đếm không hết.
Không phải tất cả người chơi đều có tốc độ thăng cấp như họ.
Một đứa lấy điểm kinh nghiệm bằng bạo lực, một người lấy điểm kinh nghiệm bằng chỉ số thông minh.
Cả hai đồng thời tăng lên cấp 35, cũng là một duyên phận.
Càng như vậy, Tiết Cảnh Chiến càng chán ghét Nhạc Hi.
Dựa vào cái gì?
Hắn cực khổ như vậy mới lên cấp được, thằng ngu này lại không cần nỗ lực!
Cho nên...
Khi nghe Nhạc Hi tham gia Đám Mây, hắn quay đầu gia nhập Tinh Vực.
Đầu óc Tiết Cảnh Chiến tốt, tất nhiên biết suy nghĩ của đầu chó này.
Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhạc Hi nói: "Nhanh ha!"
Tiết Cảnh Chiến mặt không biểu tình: "Tám phút."
Kì thật cũng chỉ còn tám phút, đồng hồ đếm ngược treo trên đỉnh đầu từ 8:00 biến thành 7:59.
Chỉ trong một giây, Nhạc Hi đã không thấy bóng dáng.
Bốn người Lê Thiếu Hi đang xem phát sóng trực tiếp không dám chớp mắt, nhưng dù không chớp mắt, bọn họ vẫn không theo kịp tốc độ này.
Nhạc Hi di chuyển quá nhanh, giống như một đạo tàn ảnh nhanh chóng xuyên qua mê cung, trực tiếp bạo lực đâm bay các con quái vật ở gần, rồi sau đó...
Đã chạy tới cửa mê cung rồi, Nhạc Hi quay lại mê cung làm gì?
Cứu người.
Dựa vào khứu giác của hắn, chuẩn xác tìm được vị trí của các người chơi, khi Tiết Cảnh Chiến tìm được cửa thì hắn quay lại mê cung, xách tất cả những người chơi còn lại đến cửa.
Người chơi bị xách đều có sắc mặt trắng bệch, thân thể không quá tốt, thậm chí còn nôn khan.
Lê Thiếu Hi hiểu cảm giác của họ, lần đầu bị Nhạc Hi xách, cậu cũng cảm thấy không tốt lắm.
Hiện tại nghĩ lại...
Ừm, lúc đó Nhạc Hi vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
Dù sao đi tàu lượn siêu tốc ở công viên trò chơi cần phải bỏ tiền xếp hàng mà cậu được trải nghiệm miễn phí!
Ở mười giây cuối cùng, Nhạc Hi xách toàn bộ người chơi đến cửa ra.
Nhạc Hi thở dốc: "Xong rồi."
Tiết Cảnh Chiến vẫn lãnh đạm như cũ, còn thậm chí ghét bỏ: "Phiền toái." Hắn không đồng ý với hành động của Lê Thiếu Hi, hắn không cảm thấy điều này có ý nghĩa.
Lúc này cứu bọn họ, trận tiếp theo thì sao?
Không ai có thể cứu ai cả đời.
[Nhắc nhở hệ thống: Thẩm phán lần thứ hai kết thúc, mời đi đến lần thẩm phán cuối cùng.]
Cửa thứ nhất mất hai người.
Cửa thứ hai mất năm người.
Người sống sốt đều cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, bọn họ đều rất cảm kích Nhạc Hi.
Nếu không nhờ Nhạc Hi, ở cửa thứ hai sẽ chỉ còn Tiết Cảnh Chiến và Nhạc Hi.
Nhưng còn lần thẩm phán cuối cùng.
Bọn họ quay về bàn tròn, nhưng lần này không ngồi trên ghế mà họ bị thu nhỏ lại hoặc là bàn tròn phóng lớn lên, giờ bọn họ đứng trên bàn tròn.
Thay vì là bàn tròn, giờ nó nhìn giống một đấu trường hình tròn hơn.
Lê Thiếu Hi cả kinh: "Bọn họ phải chém giết lẫn nhau hả?"
Cậu không lo lắng Nhạc Hi sẽ thua, cậu sợ sư phụ ngốc không nỡ tấn công đồng bạn.
Nghĩ đến đây, Lê Thiếu Hi ngẩn ra.
Bản thân cậu làm được sao?
Cậu không thể.
Lê Thiếu Hi hận bản thân miệng quạ đên, từ khi Nhạc Hi vào trận, quả thật là cậu nói gì thì cái đó sẽ tới, làm cậu hãi hùng khiếp vía.
Hắc Tràng này quả nhiên xảo trá.
Bảy người chơi đi ra khỏi mê cung, bên cạnh họ đều xuất hiện một bản phục chế giống y hệt mình.
Năng lực bọn họ đã trở lại, nhưng vấn đề là... rốt cuộc ai là người chơi chân chính!
Tin tức trên đỉnh đầu người phục chế giống y hệt người chơi
Dung mạo thì khỏi phải nói, âm thanh, thần thái...
Lê Thiếu Hi: "Mùi vị cũng bị bắt chước sao?"
Vân Duật: "Đương nhiên."
Lê Thiếu Hi không hỏi nữa, nửa chữ cậu cũng không nghĩ ra.
Vân Duật vẫn không lo lắng, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, theo thị giác Nhạc Hi mà nhìn về phía hai Tiết Cảnh Chiến.
Hai thanh niên giống y đúc đứng ở đó, bình tĩnh nhìn Nhạc Hi.
Ngũ quan của Tiết Cảnh Chiến rất dễ nhìn, chỉ là toàn thân lạnh lùng làm người khác không dám nhìn lâu.
Hai Tiết Cảnh Chiến đồng thời mở miệng: "Cứu họ có hữu dụng không?"
Sống thêm một người thì có thêm một bản phục chế, nhiều thêm một sự phiền toái.
Nhạc Hi đột nhiên động, thẳng tắp nhằm vào một Tiết Cảnh Chiến, khoảng cách hai người cực gần, gần đến mức hắn có thể dễ dàng đâm thủng trái tim họ.
Tiết Cảnh Chiến rũ lông mi, không tránh né.
Bàn tay Nhạc Hi đâm xuyên qua, phanh một tiếng, bản phục chế biến thành một đoàn sương trắng.
Cùng lúc đó, "Nhạc Hi" khác cũng nhắm về phía Tiết Cảnh Chiến chân chính, Tiết Cảnh Chiến vẫn không nhúc nhích, Nhạc Hi ngăn cản công kích của "Nhạc Hi", một đấm đem nó biến mất.
Tiết Cảnh Chiến đứng ở ngoài vòng: "Phiền toái mình tự gây ra thì tự xử lý đi."
Nhạc Hi: "Anh nói đi, tôi đánh."
Tiết Cảnh Chiến: "Bên trái."
Lê Thiếu Hi thấy một màn như vậy, hoàn toàn không hiểu được: "Làm sao bọn họ phân biệt được thật giả?"
Vân Duật: "Ăn ý."
Lê Thiếu Hi: "A?"
Vân Duật khẽ thở dài: "Lúc đấy tôi định mang cả hai người về Đám Mây, kết quả mới mang được Nhạc Hi thì Tiết Cảnh Chiến gia nhập Tinh Vực."
Lê Thiếu Hi: "A?"
Vân Duật: "Trước cấp 10, họ là đồng đội."
Một đứa có vũ lực mạnh nhất, một đứa có bộ não mạnh nhất...
Vô số lần sinh tử đã bồi dưỡng ra sự ăn ý giữa họ, bản phục chế giả dối trước mắt này làm sao có thể ngụy trang.
Nhạc Hi không phân biệt được người khác nhưng phân biệt được Tiết Cảnh Chiến.
Tiết Cảnh Chiến chưa chắc có thể đánh thắng bản phục chế của những người khác nhưng hắn nhạy bén phân biệt được người thật.
Khi Tiết Cảnh Chiến nhẹ nhàng bâng quơ "Bên trái... Bên phải... Trên không trung...", Nhạc Hi một giây xé nát năm bản phục chế còn lại.
Các người chơi có thể sống sót chưa chắc đã yếu, chỉ là trước mặt hai người họ, bọn họ lại yếu quá mức.
Leng keng.
Hệ thống vang lên thông báo nhắc nhở.
[Chúc mừng ngài đạt được thành tựu hoàn mỹ đánh chết, đạt được đánh giá cấp bậc S.]
Hắc Tràng kết thúc.
Thứ như vận khí này, đôi lúc rất huyền ảo.
Tỷ như Hắc Tràng trước mắt, nó thật sự rất mạnh, rất có hi vọng tấn cấp sau khi cắn nuốt người chơi, nhưng vận khí của nó thật sự chẳng ra sao, đụng phải Nhạc Hi.
Loảng xoảng, rương kho báu rơi xuống.
Nếu là Nhạc Hi trước đây, hắn đã sớm đi rửa móng vuốt rồi quay lại căn cứ, nhưng hiện tại đầu Toan Nghê tràn đầy đồ đệ bảo bối của mình.
Thứ tốt thứ tốt, thứ tốt của Hắc Tràng!
Nhạc Hi mở rương, tập trung nhìn vào: "Oa!"
Thật nhiều trang bị, sách kỹ năng, còn có đá quý đồ đệ yêu nhất!
Nhạc Hi loảng xoảng loảng xoảng bỏ vào ba lô, chỉ tiếc phụ trọng của hắn không cao, cất được mười mấy món thì hết mang được, hắn nhìn về phía Tiết Cảnh Chiến: "Lão Tiết, tới giúp một chút."
Tiết Cảnh Chiến sớm biết đến cửa hàng của Đám Mây, hắn nhìn về phía Nhạc Hi: "Ngươi cần mấy thứ này để làm gì?"
Lời này vừa ra, những người chơi còn lại cũng nhìn về phía Nhạc Hi.
Tim Lê Thiếu Hi lộp bộp một chút.
Sư phụ của cậu trải qua một Hắc Tràng mà cậu sắp bị bệnh tim luôn rồi!
Cho đến bây giờ, Lê Thiếu Hi không hề hoài nghi đầu óc của Tiết Cảnh Chiến, đầu óc của Tiểu Da Chùy chưa chắc có thể thách thức được hắn.
Vân Duật trấn an Lê Thiếu Hi: "Đừng xem nhẹ người thông minh."
Lê Thiếu Hi: "?"
Tiết Cảnh Chiến nhìn chằm chằm Nhạc Hi: "Cậu có thể mang đồ vật từ Hắc Tràng đến hiện thực?"