Mười Bảy Năm Yêu Hắn

Chương 2:




Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
Vốn tưởng rằng hình bóng của Sở Doanh sẽ phai nhạt trong lòng tôi, nhưng cho đến khi mấy năm trước, tôi lại một lần nữa gặp được hắn.
Lúc đó Sở Doanh là một nhà khoa học trẻ tuổi đầy triển vọng, nghe nói hắn rất thông minh, viết mấy bài báo khiến không ít ông lớn trong ngành tranh nhau nhận hắn làm học trò thân thiết, ồn ào đến túi bụi.
Khi tôi đến, hắn mặc một thân áo blouse trắng đang sửa sang lại tài liệu, phía sau là một khung cảnh lộn xộn, xen lẫn không ít thanh âm ồn ào, khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của hắn không hợp với thế gian này. Tôi đưa mắt nhìn hắn, lại một lần nữa rung động.
Tình yêu luôn như vậy đến rất đột ngột. Về sau, khi tôi muốn rút lui, lại phát hiện mình căn bản không thể rời đi được.
Lúc đó tôi liền hạ quyết tâm theo đuổi Sở Doanh.
Có điều rất lạ là mặc dù tôi xuất thân giàu có nhưng tôi lại không quan tâm đến chuyện yêu đương. Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng có một mối quan hệ tử tế nào, nhiều nhất là một hai tuần liền kết thúc và tôi cũng chưa từng hôn lên môi ai.
Tôi tự nhận bản thân mình không tồi, là một soái ca đơn thuần dựa vào mặt để gây sự chú ý của mọi người, giấy tờ thời đại học được treo trên tường thổ lộ trong khuôn viên trường trong suốt bốn năm. Nhưng tôi không muốn yêu một cách tùy tiện.
Mãi cho đến khi gặp Sở Doanh lần thứ hai, tôi mới cảm thấy, hết thảy điều này là định mệnh, trước kia những chuyện kia toàn bộ đều không quan trọng, bây giờ tất cả những thứ ấy mới tồn tại là vì tôi đã gặp được Sở Doanh.
Nhưng Sở Doanh cũng không nhớ ra tôi, hắn chỉ lạnh lùng thản nhiên nhìn ta,lễ phép cự tuyệt tôi. Giống như cách hắn đối đãi với những người theo đuổi khác.
Nhưng khi đó hắn vẫn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, giữa mày ẩn lên sự tức giận, đúng như lời của một nhà thơ Argentina đã từng nói: " Thế gian mờ nhạt chỉ còn mỗi ôn nhu của hắn"
Nhưng từ khi nào mà mối quan hệ của chúng tôi đã trở thành những cuộc cãi vã, thỏa hiệp, thờ ơ và quay lưng?
Tôi ngồi ở ghế sau xe, không thể nghĩ những điều này cùng một lúc. Tôi quay lại nhìn về phía Sở Doanh, sườn mặt hắn vẫn rất đẹp, lông mi dày, sống mũi thanh tú, lúc làm việc sẽ đeo một cặp kính viền bạc, rất văn nhã, rất cấm dục.
Đúng, giống như những người xung quanh hắn đã nói với tôi, hắn là một nhà khoa học trẻ và đầy triển vọng, một người đóng góp cho đất nước, sau này có lẽ sẽ phát hành một cuốn sách giáo khoa; Mà tôi chỉ là một đứa con trai của một nhà tư bản biết sử dụng tiền bạc hôi hám lừa gạt người, tôi từ đầu đến chân, chỗ nào cũng không xứng với Sở Doanh.
Lời tuyên bố đó trong lòng tôi hoàn toàn đồng ý. Sở Doanh là một người cao cao tại thượng, nguyện ý vì thế giới mà hy sinh chính mình, nếu như không phải vì em gái bệnh tật và cha mẹ bần tiện, thì hắn căn bản cũng không thèm liếc mắt tới tôi một cái, huống chi là lên giường của tôi.
Chỉ khi nhận ra điều này thôi tôi cũng đã tự ti xấu hổ và thua kém hắn.
Trong câu chuyện của họ, tôi luôn đóng vai của một kẻ phản diện vô dụng thấy sắc nổi lòng tham.
Nhưng điều đó thì có quan trọng gì? Trăng vẫn bị tôi ôm vào lòng, người khác phải si tâm vọng tưởng, cái tôi cầu cũng đã tới. Cho dù tôi từng vì hắn quỳ xuống xin lỗi, tát mình, thì tôi cũng chịu được hết.
Bởi vì tôi rất tham lam, tôi muốn tất cả những suy nghĩ cảm xúc của hắn đều bị tôi tác động, tôi thích nhìn thấy hắn không kiểm soát được và mềm lòng với tôi trong một khoảnh khắc, sau đó im lặng vì tôi đã trao một nụ hôn thành kính đến hắn.
Đó là toàn bộ ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi.
Tôi rời tầm mắt của mình, Sở Doanh lại nghi hoặc nhìn về phía tôi.
Trong lòng tôi căng thẳng, không biết hắn có phát hiện ra cái gì hay không, có chút bất an sờ sờ mũi. Lúc này tôi không còn sợ Sở Doanh sẽ nổi giận với tôi nữa, mà là sợ bầu không khí trở nên khó xử.
Cũng như thường lệ tôi cũng không dám quang minh chính đại xuất hiện để tìm Sở Doanh, bởi vì ánh mắt của những đồng nghiệp kia sẽ làm cho sắc mặt hắn tái nhợt. Không dám công khai nắm tay hắn trên đường phố, bởi vì hắn không thích thu hút sự chú ý. Không nói rõ thân phận tình nhân của mình trước mặt cha mẹ hắn, bởi vì mối quan hệ giữa chúng tôi là danh bất chính ngôn bất thuận.
Tôi biết nếu tôi làm như vậy, thì ánh mắt khó chịu cùng kháng cự thầm lặng của Sở Doanh sẽ làm cho tôi không dễ chịu, hận không thể móc rỗng linh hồn, hận chính mình vì sao lại khiến người này tức giận.
Tôi ở thời khắc nào cũng muốn đem tấm lòng của mình phơi bày cho Sở Doanh thấy, cho dù hắn sẽ khinh thường, không thèm liếc mắt tới, thì ít nhất tôi đã có thể thỏa mãn bệnh trạng của chính mình. Tự nhủ với bản thân mình rằng tôi yêu hắn rất nhiều và hắn sẽ quay lại nhìn lại tôi.
Dù chỉ là một cái liếc mắt.
Tôi cảm thấy những kỷ niệm đã lấp đầy hồn thể trống rỗng của tôi, vì vậy tôi cảm thấy buồn ngủ.
Tôi ngủ thiếp đi trên xe, tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở nhà Sở Doanh.
Tôi lơ đãng theo hắn trôi vào phòng ngủ của hắn.
Đây là lần đầu tiên tôi có thể để quan sát phòng của hắn. Tôi phát hiện ánh sáng ở đây không tốt lắm, tương đối tối, vách tường đều dán giấy đen trắng, lạnh lẽo, rất phù hợp với sở thích của Sở Doanh.
Hắn không thích những thứ quá rực rỡ và hào nhoáng. Ngay cả những thứ hắn thích ăn cũng là bình thường và nhạt nhẽo, ba bữa một ngày là củ cải trắng, cá hấp, khoai tây sợi, không giống như một người miền Nam.
Hắn không quen với đồ ăn ở khách sạn năm sao, nên tôi đã học cách làm những món ăn nhẹ, theo thời gian, tay nghề của tôi trở nên rất tốt. Nhưng bây giờ thì không còn nơi nào để thực hiện nó.
Tôi tìm thấy một góc trải thảm và sẵn sàng ngủ ở đó.
Có trời mới biết, lúc này tôi mới phát hiện tôi không thể rời khỏi Sở Doanh mười thước. Có lẽ là ý niệm khi còn sống của tôi, khiến cho tôi rất xấu hổ, bởi vì tôi trông giống như một biến thái theo dõi hắn.
Tôi thở dài và nghe được điện thoại di động của Sở Doanh vang lên.
Nhạc chuông cuộc gọi của hắn là một chuỗi tiếng đàn piano chơi không tốt lắm, đó là tôi bắt hắn phải cài vào, không được phép thay đổi. Bởi vì cây đàn piano chết tiệt đó là tôi chơi...
Tôi che mặt lại. Chúa ơi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai, tại sao lại muốn tôi ở lại thế gian này.
"Xin chào?" Khác với nhận điện thoại của tôi, Sở Doanh luôn nhanh chóng trả lời điện thoại của người khác, lịch sự: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi không nghe thấy tiếng đầu dây bên kia, nhưng tôi thấy khuôn mặt vốn buông lỏng bình tĩnh của Sở Doanh dần dần cứng lại. Ngón tay của hắn bắt đầu thắt chặt.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến đó sớm thôi"
Câu trả lời ngắn gọn mà mạnh mẽ, biểu tình của hắn lại rối rắm mà hoảng hốt, như thể không quyết định được gì.
Tôi bằng cách nào đó, thận trọng nghĩ rằng vấn đề này có thể liên quan đến tôi một chút.
Tôi nhìn thấy Sở Doanh nhắm mắt lại, vẻ mặt hắn đột nhiên mệt mỏi.
Tôi đột nhiên chắc chắn rằng những gì được đề cập qua điện thoại có liên quan đến tôi. Biểu tình này chỉ có có liên quan đến tôi, mới có thể xuất hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt lạnh lùng của Sở Doanh từ trước đến nay.
Tôi phát hiện ra tôi vẫn còn buồn, tôi không muốn nhìn thấy Sở Doanh vì tôi mà lộ ra biểu tình không hẳn là vui vẻ này.
Tôi thấy hắn đứng dậy và nhặt quần áo gấp và đi ra ngoài. Tôi ngây ngốc đi theo hắn, dọc theo đường đi cảnh sắc biến hóa, tôi lại không biết, không biết nếu Sở Doanh biết tin tôi chết, sẽ như thế nào.
Hắn sẽ thở phào nhẹ nhõm không? Hay là vui vẻ đến cười rộ lên?
Có vẻ như điều này không xảy ra, hắn như thường lệ, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Sau đó, luật sư của tôi sẽ để lại cho hắn một phần ba tài sản của tôi, và hăn sẽ không phải lo lắng về điều đó. Sẽ không bao giờ chịu đựng sự ghê tởm để chấp nhận lời tỏ tình và nụ hôn của một người đàn ông khác, hắn có thể đi theo con đường của một nhà khoa học theo ý mình, kết hôn một người phụ nữ và sinh con cái, nhiều năm sau đó sẽ giành được một giải thưởng lớn, xuất hiện trên báo chí hoặc sách giáo khoa.
Sống một cuộc đời cách xa tôi, một cuộc đời hoàn hảo.
Tôi nhận ra rằng tôi có thể là vết nhơ duy nhất trong cuộc sống của Sở Doanh.
Điều đó cũng tốt mà, phải không?
Từ lần đầu cưỡng ép hắn, đến lợi dụng người nhà của hắn để giữ hắn ở bên cạnh mình, tôi sẽ không có khả năng đi vào lòng của Sở Doanh, hắn chán ghét nhất người ép buộc hắn.
Và tôi đã giẫm đạp lên tất cả những bãi mìn của hắn, mà còn không biết hối cải.
Tôi còn nhớ một người bạn tốt của Sở Doanh mang vẻ mặt ghét cay ghét nói với tôi: "Anh có cái gì tốt, ngoài mấy cái đồng tiền hôi hám? Anh thực sự cho rằng Sở Doanh sẽ bị anh làm cho cảm động? Anh ấy khi uống say, miệng kêu tên cũng không kêu tên anh".
Kỳ thật điều đó đối với tôi không quan trọng, tôi chưa bao giờ yêu cầu hắn phải hồi đáp gì vì tôi không có tư cách.
Tôi thậm chí còn không truy tìm ra người trong miệng Sở Doanh rốt cuộc là ai.
Chớp mắt một cái, tôi đã theo Sở Doanh đi vào một bệnh viện tư nhân.
Tôi hắn là đã chết ở đây.
Rốt cuộc tôi chết như nào?
Bây giờ đã rất muộn, Mi tâm Sở Doanh hơi cau lại, ngón tay nhéo nhéo sống mũi, đây là biểu hiện cho thấy hắn không vui.
Đại khái là đang suy nghĩ tại sao tôi đột nhiên xảy ra chuyện làm phiền giấc ngủ thường ngày của hắn.
Tôi yên lặng không nói gì đứng ở bên cạnh hắn, nếu là trước kia, tôi sẽ ôm hắn vào trong ngực để cho hắn chợp mắt, nhưng tôi vẫn như cũ một câu cũng không nói.
Tôi quá ngu ngốc, ở trước mặt Sở Doanh thật sự không học được cách nói chuyện với hắn.
Tôi thấy vài gương mặt quen thuộc đi về phía Sở Doanh, luật sư của tôi, bác sĩ của tôi, còn có Lưu Đặc _ người bạn tốt duy nhất bên cạnh tôi khi biết được quan hệ thực sự giữa tôi và Sở Doanh.
Thực ra, tôi không muốn gặp Lưu Đặc tại thời điểm này. Anh ấy không thích Sở Doanh, vẫn muốn đánh thức bộ não yêu đương mù quáng của tôi, tôi sợ anh ấy sẽ nói những lời không hay vào lúc này.
"Sở Doanh, cậu rốt cục cũng đã tới." Người đầu tiên mở miệng chính là Lưu Đặc, lời này nói ra có vài phần nghiến răng nghiến lợi. Vành mắt anh ấy đỏ bừng, đôi mắt tràn đầy tơ máu đỏ, tôi bỗng nhiên có chút không đành lòng.
Sở Doanh ngắn ngủi "Ừ" một tiếng, hắn cũng không thèm để ý thái độ của Lưu Đặc, đem ánh mắt dời về phía bác sĩ, bình tĩnh hỏi: " Anh ta thế nào rồi? "
"Anh ta", có phải là tôi không?
Tôi ở ngay đây a, Sở Doanh.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, tôi muốn tiến tới bịt miệng bác sĩ, tôi không muốn ông ấy nói bất cứ điều gì.
Tôi sợ, tôi thật sự sợ hãi, tôi không muốn Sở Doanh biết tôi đang ở nơi nào, tôi không muốn hắn lộ ra biểu tình xa lạ nào.
Tôi nhìn môi của bác sĩ mở ra trước mắt tôi, tôi cầu xin ông ta. Tay tôi xuyên qua cơ thể ông ta và tôi không thể chạm vào bất cứ ai ở đây.
"Giang Lăng tiên sinh ba ngày trước đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Trước đó, tôi vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ bác sĩ chính của anh ấy." Tôi nghe thấy bác sĩ lạnh lùng phun ra lời nói như vậy, ở trước mặt Sở Doanh, tuyên bố kết thúc sinh mệnh của tôi, "Cuối cùng anh cũng nhận điện thoại, hiện tại do tôi đảm bảo anh có thể cùng vị luật sư này bắt đầu bàn giao di sản. "
Gió dường như rất lạnh. Tôi nhìn thấy Sở Doanh không khống chế được run rẩy một chút.
Ánh đèn bệnh viện vào ban đêm vừa trắng vừa sáng, làm nổi bật sắc mặt Sở Doanh trắng bệch, hắn rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Có nhầm lẫn gì không".
Lời này nói ra rất kỳ quái, ở đây không ai nguyện ý lấy cái chết của mình ra cùng hắn đùa giỡn. Tôi muốn nghiêng đầu nhìn Sở Doanh, nhưng hình như không có khí lực gì nữa.
Tôi mờ mịt nhìn lòng bàn tay mình ngày càng trở nên trong suốt, tôi có phải là sắp tan biến rồi hay không?
"Đây là giấy chứng tử." Không hổ danh là luật sư vàng, làm việc không chút do dự, anh ta đưa cho Sở Doanh một xấp giấy mỏng, "Cậu có thể kiểm tra một chút".Sở
Doanh sững sờ nhìn mấy tờ giấy kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gánh nặng cuộc đời nhẹ nhàng như vậy, ngay cả cái chết của tôi cũng chỉ là một vài mảnh giấy.
"......Là giả". Sở Doanh nhắm mắt lại, nắm chặt ngón tay: "Tôi không tin".
Hình như hắn vẫn cảm thấy đây là một trò hề đã được cố ý lên kế hoạch, bởi vì vốn tôi đang mang danh xấu xa.
Tôi không khỏi muốn nói với hắn, trước cửa sinh tử, chúng sinh đều bình đẳng, tôi không thể sử dụng tiền bạc và quyền lực để chơi một trò lừa bịp.
Nhưng khi tôi nhìn thấy nước mắt của Sở Doanh, tôi không thể nói bất cứ điều gì nữa.
Có lẽ tôi đã nghĩ sai ngay từ đầu.
Con người không phải là cỏ cây, ai có thể nào vô tình.
Năm năm. Tôi theo đuổi theo Sở Doanh năm năm, Sở Doanh không tình nguyện ở bên tôi năm năm.
Năm năm này, không thể sưởi ấm được trái tim ấy, nhưng đổi lấy vài giọt nước mắt, tôi cảm thấy cũng đáng giá.
Tôi thấy bọn họ bắt đầu tranh chấp, nhưng lúc này tôi đang càng trở nên trong suốt, mất đi hết thính giác, chỉ có thể phân biệt được Lưu Đặc đang sụp đổ khóc, Sở Doanh trong miệng phát ra vài câu ngắn ngủi, càng ngày càng nhiều nước mắt theo đường nét duyên dáng mà lăn xuống.
Tôi không hiểu a, Sở Doanh.
Tôi đuổi theo em nhiều năm như vậy, em không yêu tôi cũng không sao, vì sao để cho tôi sau khi chết còn muốn vì em mà sinh ra cảm giác đau lòng?
Không yêu tôi thì cũng không sao, em tốt nhất là đừng yêu tôi, đừng bao giờ yêu tôi, cũng đừng khóc vì tôi, hãy sống cuộc sống của riêng mình, đừng chà đạp chính mình, sau khi đã chà đạp tôi.
Coi như tôi cầu xin em, Sở Doanh.
Trước khi linh hồn tôi gần như hoàn toàn biến mất, cuối cùng tôi nhớ đến thời điểm trước khi tôi chết.
Hôm đó tôi nhận được một cuộc điện thoại, là ba mẹ Sở Doanh gọi tới.
Họ vui vẻ nói với tôi rằng Sở Doanh sắp đính hôn. Cùng với thanh mai trúc mã xuất thân gia giàu có, xinh đẹp an tĩnh kia. Họ mời tôi đến dự tiệc đính hôn.
Ba mẹ Sở Doanh không biết quan hệ giữa chúng ta. Tôi nghĩ rằng đó là sáng kiến của họ, nhưng họ đã gửi một bức ảnh, tôi thực sự nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của cô gái.
Giống hệt như cái Sở Doanh cất giữ trong ngăn kéo.
Tôi đột nhiên ý thức được, Sở Doanh sau khi uống rượu, lúc xuất thần, gọi ra cái tên kia, chính là thanh mai vừa mới về nước.
Tối hôm đó, tôi uống từng ngụm từng ngụm rượu, nghĩ đến tôi vốn là một đại thiếu gia phong lưu nhiều tiền, vì sao phải bởi vì một thẳng nam thẳng thắn, phong tình mà buông bỏ cả một khu rừng.
Nhưng càng uống, tôi càng nghĩ, có phải là tôi sai hay không.
Tôi cưỡng ép Sở Doanh, nhất định để hắn phải tiếp nhận tôi, mặc kệ hắn có muốn hay không. Tôi là gánh nặng bên cạnh hắn, ngoại trừ có tiền, ngoại trừ có thể giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn trong nhà, đối với hắn mà nói cũng không có đặc biệt cả.
Vâng, ngày hôm đó, trái tim tôi đã tan vỡ thành vô số mảnh, và tôi đã sẵn sàng buông tay.
Nhưng tôi điên rồi, nhất định phải một mình chạy đến nhà Sở Doanh. Ngay cả khi hắn không có ở đây. Một tháng trước hắn đã đi nghiên cứu khoa học ở nơi khác khảo sát, ngay cả thiết bị điện tử cũng không mang theo.
Khi chiếc xe với ánh đèn pha chói lóa lao nhanh đâm vào tôi, tôi đã bất tỉnh.
Một giây trước, tôi đã chọn từ bỏ tình yêu của mình đối với Sở Doanh.
Ngay sau đó, tôi bị xe tông chết.
Tôi chết trong thời điểm đau đớn nhất, bánh xe nghiền nát cơ thể nát bấy của tôi, một cú va chạm khủng khiếp. Nhưng trong khoảnh khắc đó tôi vẫn nghĩ đến Sở Doanh, nghĩ đến việc hắn trở về, sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.
Trước khi tôi tan biến, những ký ức buồn này của tôi lại xuất hiện một lần nữa.
Tôi ý thức được mình rất đê tiện, chết cũng bám lấy Sở Doanh không buông, lủi thủi đi theo bên cạnh hắn.
Cuối cùng tôi thở dài, không biết nó đến từ đâu. Tôi nhìn Sở Doanh loạng choạng lùi về sau hai bước, tôi không biết biểu tình trên mặt hắn. Tôi thấy hắn khóc, thấy hắn xé báo cáo cái chết của tôi, và sau đó quay người lao vào màn đêm.
Tôi không thể theo kịp hắn. Tôi không nhúc nhích được, toàn thân trên dưới đang tan biến. Tôi miễn cưỡng giữ được sự tỉnh táo, có cái gì bi thương từ hốc mắt tôi rơi xuống.
Những giọt nước mắt nóng hổi, vẫn không thể làm ấm lên trái tim lạnh lẽo của tôi.
Sở Doanh, em không có mất đi bất kì thứ gì. Tôi cũng vậy.
Tôi chỉ là không còn yêu em nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.