Mười Năm Định Mệnh

Chương 5:




Cuối cùng Triệu Thục Mẫn cũng được người ta cứu xuống, bà ta vừa khóc vừa muốn nắm lấy vạt áo Trần Hiếu, nhưng lại bị ông ta tránh đi.
Tôi đi theo sau bọn họ về nhà.
Không biết Trần Tuệ An đã xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào.
Giọng điệu của cô ta u ám, trên mặt không còn chút sợ hãi hay lo lắng nào nữa.
"Trần Thư Dư, mày cứ đợi đấy, đừng tưởng mày sẽ sống yên ổn."
Tôi nhún vai, không thèm để ý.
Khi bạn phát hiện ra trên thế giới này, ngay cả cái c.h.ế.t mà bạn cũng không sợ, thì sẽ không có chuyện gì có thể uy h.i.ế.p được bạn nữa.
Chỉ là...
Tôi nhìn đôi mắt của Trần Tuệ An không hề giống với Triệu Thục Mẫn và Trần Hiếu, lần đầu tiên nghi ngờ về huyết thống của cô ta.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khiến cho lúc Trần Hiếu mắng tôi, tôi nhìn đỉnh đầu ông ta cũng thấy xanh lè.
"Ba đang nói chuyện với con, con có nghe thấy không hả!"
Trần Hiếu đập mạnh tay xuống bàn, suýt nữa thì dọa tôi tỉnh cả hồn.
"Ông mắng tôi làm gì, người bị cắm sừng kia đang ở trong phòng kìa."
Trần Hiếu thở hổn hển, im lặng một lúc, "Chuyện người lớn, con đừng xen vào."
Ông đứng dậy đi vào phòng, tôi lại gọi ông lại.
"Ông lại muốn giấu nhẹm chuyện này đúng không?"
Trần Hiếu không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng ngày hôm sau, Triệu Thục Mẫn lại thản nhiên xuất hiện ở phòng khách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không biết nên nói mặt bà ta dày, hay là tâm lý Trần Hiếu tốt nữa.
Trần Tuệ An đã được nghỉ hè, khi nhìn thấy tôi, cô ta chỉ khịt mũi coi thường.
Lợi dụng lúc cô ta không chú ý, tôi lấy một sợi tóc trên vai cô ta.
Sự nghi ngờ tối hôm qua, tôi nhất định phải xác minh rõ ràng. Tôi đã làm xét nghiệm ADN bằng tóc của mình và Trần Tuệ An, bệnh viện nói với tôi rằng sẽ mất khoảng ba ngày mới có kết quả.
Sau khi về nhà, lớp trưởng cấp ba nhắn tin cho tôi, nói rằng ngày mai có một buổi họp lớp, hỏi tôi có muốn tham gia hay không.
Nói thật, mối quan hệ giữa tôi và các bạn học cùng lớp không tốt lắm, tất cả là nhờ cô em gái tốt bụng học cùng trường với tôi.
Ba năm như một ngày, cô ta lan truyền tin đồn tôi bắt nạt cô ta ở nhà, khiến cho ba năm cấp ba, căn bản không có ai muốn kết bạn với tôi.
Không chỉ vậy, ngay cả nam sinh mà tôi từng thầm mến, cũng bị cô ta dùng thủ đoạn cướp mất.
Nhìn Trần Tuệ An đang nằm trên sofa chơi điện thoại, trong lòng tôi chợt nảy ra một kế hoạch.
Không phải thích cướp đồ của người khác sao?
Hy vọng lần này, mày có thể cướp cho đã.
Tôi đồng ý tham gia buổi họp lớp, tiện thể nhắc đến chuyện này trên bàn ăn tối.
Mắt Trần Tuệ An lập tức sáng lên.
"Chị, chị dẫn em đi cùng nhé?"
"Mày đi làm gì?" Trần Tuệ An bĩu môi, đưa tay ôm lấy cánh tay Trần Hiếu.
Tuy Trần Hiếu không còn dịu dàng với Triệu Thục Mẫn như trước, nhưng con gái dù sao cũng là con ruột, ông ta vẫn cưng chiều hết mực.
Trần Hiếu không chịu nổi sự nũng nịu của cô ta, quay đầu nhìn tôi.
"Con dẫn nó đi cùng đi, hồi cấp ba, chẳng phải Tuệ An cũng thường xuyên đến lớp tìm con sao."
Đúng vậy, thường xuyên đến lớp tìm tôi, cướp đi tất cả bạn bè của tôi, khiến tôi bị cô lập.
Nghĩ đến ba năm qua, những lời xì xào bàn tán sau lưng, cố ý hay vô tình bỏ rơi tôi trong các hoạt động tập thể, khiến tôi cảm nhận được nỗi đau bị xem thường, bị bỏ rơi, thù hận trong lòng tôi lại giống như cỏ dại mọc um tùm.
Tôi suýt chút nữa thì bẻ gãy đôi đũa trong tay, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Được thôi, vậy đi cùng nhau đi."
Trần Tuệ An nhướng mày với tôi, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Chỉ là không biết sau khi ngày mai kết thúc, cô ta có còn vui vẻ như vậy nữa hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.