Mười Năm Định Mệnh

Chương 7:




Sau khi buổi họp lớp kết thúc, tôi và Trần Tuệ An cùng nhau đứng đợi xe ở dưới lầu, nhìn các bạn học lần lượt rời đi, cuối cùng Trần Tuệ An cũng không nhịn được nữa.
Cô ta cười khẩy nhìn tôi.
"Trần Thư Dư, chị xem, thứ chị thích, cuối cùng đều là của em."
"Cho dù là ba, hay là người khác, đều như nhau."
Thật ra, lúc nhỏ Trần Tuệ An không phải như vậy, lúc đó, cô ta sẽ lẽo đẽo theo sau tôi gọi chị ơi, nắm lấy tay tôi nũng nịu đòi tôi chơi cùng.
Là từ khi nào mà mọi chuyện bắt đầu thay đổi nhỉ?
Hình như là từ khi tôi học lớp một, lần đầu tiên được điểm tối đa.
Hôm đó Trần Hiếu rất vui, dẫn tôi đến công viên giải trí chơi cả ngày.
Kể từ đó, Trần Tuệ An bắt đầu cạnh tranh với tôi tất cả mọi thứ, tôi có cái gì, cô ta cũng muốn có cái đó.
Thứ tôi không có, nhưng tôi thích, cô ta cũng phải cướp cho bằng được.
"Trần Tuệ An, tao là chị mày, sao mày cứ phải tranh giành với tao?" Biểu cảm của cô ta dần trở nên méo mó dưới ánh mắt của tôi, khuôn mặt vốn thanh tú, lúc này trông thật đáng sợ.
"Chị à? Trần Thư Dư, chỉ cần chị còn tồn tại, ba sẽ không bao giờ chỉ yêu thương mình em, vì chị, em mãi mãi phải so sánh với người khác, mãi mãi phải chịu thua kém."
"Em sẽ không bao giờ thích chị đâu, mẹ nói đúng, em và chị, chưa bao giờ là chị em ruột, chỉ khi nào chị sống không tốt, thì em mới có thể sống tốt."
Lại là Triệu Thục Mẫn.
Tôi nhìn Trần Tuệ An trước mặt, chỉ cảm thấy cô em gái nhỏ bé từng cười ngọt ngào với tôi giống như một giấc mơ xa vời.
Giờ đây, cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Tiếng còi xe đột ngột vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Là Chu Diễn lái xe dừng ở ven đường.
Anh ta hạ cửa kính xe xuống, trên mặt nở nụ cười, không thèm nhìn tôi lấy một cái, "Tuệ An, anh đưa em về nhé."
Trần Tuệ An khẽ nói: "Chị xem, anh rể cũng là của em, chỉ có thể là của em thôi."
Nhưng ngoài mặt, cô ta lại tỏ ra do dự.
"Như vậy... có ổn không? Chị gái..."
"Cô ấy là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ không biết tự về nhà sao? Lên xe đi Tuệ An."
Trần Tuệ An chỉ chờ đợi câu nói này.
Cô ta khiêu khích liếc nhìn tôi một cái, sau đó lên xe Chu Diễn.
Tôi nhìn chiếc xe lao đi, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Những đau khổ mà tôi phải chịu đựng ở kiếp trước, kiếp này, tôi sẽ cho Trần Tuệ An nếm thử từng chút một.
Đây là người chồng tốt mà mẹ cô ta đã dày công lựa chọn cho tôi đấy.
Vài ngày sau đó, Trần Tuệ An và Chu Diễn vẫn giữ liên lạc, để cô ta không nhanh chóng mất đi niềm vui này, tôi thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt chán nản khi cô ta nhắc đến Chu Diễn.
Vài lần như vậy, Trần Tuệ An tin chắc rằng tôi thích Chu Diễn, mỗi lần ra ngoài hẹn hò đều giống như con công xòe đuôi.
Kết quả xét nghiệm ADN cũng đã có.
Tôi cầm tờ kết quả trong tay, hít một hơi thật sâu, hai tay run rẩy không ngừng.
Cho đến khi nhìn thấy con số xác suất 0,001% kia.
Tôi đoán đúng rồi, Trần Tuệ An thật sự không phải con gái ruột của Trần Hiếu.
Quả b.o.m hẹn giờ này, khi nào thì nên ném ra ngoài mới tốt đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.